Trùng Sinh Trở Thành Bảo Bối Của Nhiếp Chính Vương - Chương 163
Cập nhật lúc: 2024-10-21 12:07:56
Lượt xem: 45
Lăn qua lăn lạitới nửa đêm, hôm sau lúc Ngụy La rời giường, thắt lưng và chân đều mềm nhũn, ngay cả chút sức lực để uống thuốc cũng không có. Triệu Giới bưng chén thuốc sứ thanh hoa, từng muỗng từng muỗng đút Ngụy La uống thuốc, đợi nàng uống thuốc xong, hắn lại dùng ngón cái lau đi nước thuốc còn dính nơi khóe miệng cho nàng hỏi: “không bằng hôm nay không cần vào cung thỉnh an nữa”.
Ngụy La ngẩng đôi mắt to ngập nước, muốn tức giận trừng hắn, nhưng không biết sao lại thành ra đôi mắt ngậm nét xuân kiều, chẳng có mấy phần uy nghiêm, ngược lại có chút ý làm nũng: “Mẫu hậu nhất định biết chuyện chúng ta thỉnh đại phu, nếu không tiến cung nói với bà một tiếng, nhất định mẫu hậu sẽ suy nghĩ lung tung”.
Ở phương diện này, không thể không nói Ngụy La thật là nhu thuận hiểu chuyện.
Tiểu cô nương suy nghĩ chu đáo cho hắn như vậy, trong lòng Triệu Giới vừa trìu mến lại vừa đau lòng, vuốt ve thùy tai của nàng nói: “Cần ta đi với nàng không?”
Ngụy La đẩy tay hắn ra, lắc đầu nói: “không phải chàng muốn đi thần cơ doanh sao, thiếp tự đi cũng được. Hoàng hậu nương nương đối với thiếp rất tốt, sẽ không làm khó thiếp”. Lời này của Ngụy La vừa an ủi Triệu Giới, cũng là đang tự an ủi bản thân.
Triệu Giới mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng: “Yên tâm, mẫu hậu là người thông tình đạt lý, sẽthông cảm cho nàng”.
Ngụy La thoáng yên tâm hơn, vô thức kêu lên một tiếng, cảm thấy chỗ bị Triệu Giới hôn vừa sưng vừa đau. Nàng lấy gương nhỏ khắc hoa mẫu đơn dưới gối ra xem, chỉ thấy khóe miệng bị cắn tróc da, hồng hồng sưng sưng, vô cùng bắt mắt. Ngụy La để gương xuống, tức giận nói: “Chàng… chàng bảo thiếp làm sao xuất môn đây?”
Tối hôm qua, mới đầu Triệu Giới coi như vẫn còn dịu dàng, về sau có lẽ là nhớ tới lời Ngụy La nói muốn hòa ly với hắn, cố ý muốn trừng phạt tiểu cô nương, liền giữ hai tay nàng đặt lên đầu, cúi người cắn vào lỗ tai nàng, cái sau còn lợi hại hơn cái trước. Tất nhiên Ngụy La không chịu nổi, vịn vai hắn nức nở nghẹn ngào van cầu, còn cắn lên bả vai và cào vài đường sau lưng hắn, sau đó hắn mới không tiếp tục làm thế nữa.
Triệu Giới thấp giọng cười: “Lát nữa lấy son che đi là được rồi”.
Cũng chỉ có thể như thế. Ngụy La gọi Vân Oa và Ngọc Toa tới hầu hạ nàng mặc xiêm y, khí trời hôm nay quang đãng, hôm qua mới có một cơn mưa nhỏ, nhiệt độ vì thế cũng mát mẻ hơn, giảm đi không ít oi bức. Ngụy La chọn váy mã diện hoa văn dệt kim hình các chuỗi bát bảo nhỏ, mặc áo ngắn màu ráng mây, trên váy còn có một cái túi thơm hoa văn cây cỏ cùng một khối đá ngọc lam hình con sóc đeo ở thắt lưng, nhìn qua vừa mát mắt vừa xinh đẹp.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm sơn đen mạ vàng, để Ngọc Toa búi cho mình kiểu tóc Lăng Vân, thường ngày lúc nàng ra cửa rất ít khi dùng son phấn, bởi vì làn da nàng rất tốt, không cần thoa phấn cũng trong suốt, nhẵn mịn, phần lớn chỉ cần tô môi, kẻ mày là được. Hôm nay lại phải tỉ mỉ thoa thêm một tầng phấn, lại đánh son, lại cầm miếng giấy son đỏ làm từ hoa lựu sao khô trên bàn, để trên môi nhấp nhẹ hai cái, từ từ lấy ra, qủa thật chỗ khóe miệng bị Triệu Giới cắn cũng không còn bắt mắt như trước.
Thu xếp ổn thỏa, lúc chuẩn bị ra cửa nàng đã thấy Triệu Giới đứng đó, mắt phượng nhìn nàng bí hiểm.
Ngụy La hỏi: “Làm sao vậy?”
Triệu Giới đưa tay ra, cố gắng lắm mới không lau đi son môi của nàng, chỉ mở miệng nói: “Ra cửa nhớ mang mạn che, không được để nam nhân khác nhìn thấy nàng”. Thành thân rồi, ham muốn chiếm giữ của Triệu Giới với Ngụy La chỉ tang chứ không giảm, bây giờ nàng lại ăn mặc xinh đẹp như vậy, khiến hắn không yên tâm.
Ngụy La lườm hắn một cái: “Ta vào cung gặp Hoàng hậu nương nương, nào có nam nhân khác nhìn chứ?”
Triệu Giới lệnh cho Kim Lũ mang mũ che ra, tự mình đeo lên cho Ngụy La, nhìn nhìn một lát mới cho nàng ra cửa.
*** *** ***
Lúc tới Khánh Hi Cung, Ngụy La mới biết Trần Hoàng hậu không ở Điện Chiêu Dương, bà đi võ trường trong cung luyện cưỡi ngựa.
Ngụy La cũng không cảm thấy ngạc nhiên, Trần Hoàng hậu xuất thân từ quân doanh, cưỡi ngựa b.ắ.n cung như ăn sâu vào máu, ngẫu nhiên lấy ra luyện tập một chút, người khác tất nhiên không dám xen vào. Ngụy La đi tới võ trường, trong trường luyện võ có mười mấy thị vệ đứng thẳng, một thân hình xinh đẹp đang tiêu sái cưỡi ngựa vút qua, vó ngựa giẫm xuống đất tạo nên những tiếng vang rung động. Trần Hoàng hậu cầm cung khảm sừng trong tay, trên đó có lắp mũi tên, nhắm vào mục tiêu cách đó mấy trăm bước, động tác lưu loát như mây trôi nước chảy - -
Chỉ thấy Trần Hoàng hậu thả lỏng tay ra, mũi tên phóng đi, vững vàng cắm trúng hồng tâm!
trên khán đài, Triệu Lưu Ly kìm lòng không được đứng lên hoan hô: “Tài b.ắ.n cung của Mẫu hậu thậtchuẩn”. Thân thể nàng ấy không tốt, thái y nói không nên cưỡi ngựa b.ắ.n cung, vì thế chỉ có thể ngồi đây làm khán giả.
Trần Hoàng hậu chạy một vòng rồi dừng lại trước mặt Ngụy La, cười nói: “A La biết cưỡi ngựa không, có muốn tham gia cùng bản cung một lần?”
Ngụy La cũng tự biết lượng sức mình, không dám múa rìu qua mắt thợ, nhã nhặn từ chối, nói: “Hôm nay con không mặc trang phục cưỡi ngựa, chỉ sợ không thể cùng với mẫu hậu…”.
Trần Hoàng hậu cũng không làm khó nàng, cười nói không sao, bà cưỡi ngựa lại chỗ bia bắn một lần nữa, lại b.ắ.n thêm mấy mũi tên, tất nhiên đều trúng ngay giữa hồng tâm.
Ngụy La nhìn thoáng qua ở cửa võ trường có một người đang đi tới, Sùng Trinh Hoàng đế mặc long bào, chắc là vừa mới bãi triều, còn chưa thay thường phục đã chạy tới đây.
Ánh mắt Sùng Trinh Hoàng đế si ngốc nhìn Trần Hoàng hậu, đôi mắt đuổi theo thân ảnh bà, hai tay ông chắp sau lưng, phảng phất như thấy lại được tư thế hào hùng của mười mấy năm trước, chỉ tiếc thời gian chẳng thể quay trở lại, những thứ này đã sớm bị vương quyền xay nghiền thành những mảnh nhỏ. Chờ tới lúc ông hoàn toàn tỉnh ngộ, rất nhiều thứ đã không thể đền bù được nữa.
Ngụy La thu hồi tầm mắt, ngồi bên cạnh Triệu Lưu Ly: “Sao bỗng nhiên mẫu hậu lại muốn đi cưỡi ngựa b.ắ.n cung?”
Triệu Lưu Ly liếc nhìn dò xét Hoàng đế nơi cửa võ trường, cầm ống trúc trên bàn, rót cho Ngụy La mộtchén nước ô mai: “Hôm qua là thọ thần của ngoại tổ phụ, mười năm trước ngoại tổ phụ trí sĩ hồi hương, mẫu hậu đã mười năm không được gặp rồi”.
Ngụy La nghe vậy liền hiểu rồi, phụ thân Trần Hoàng hậu từng là Đại tướng quân uy danh hiển hách, chỉ vì công cao chấn chủ khiến Sùng Trinh Hoàng đế sinh lòng kiêng kỵ, liền muốn chèn ép Trần gia. Phụ thân Trần Hoàng hậu cáo lão hồi hương chắc hẳn cũng là bất đắc dĩ bị bức ép.
Khó trách hôm nay tâm tình Trần Hoàng hậu có vẻ không tốt lắm.
Ngụy La nói với Triệu Lưu Ly vài câu, hỏi chuyện hôn kỳ của nàng ấy và Dương Chẩn. Mặt Triệu Lưu Ly lộ vẻ ngượng ngùng xấu hổ, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười: “Mẫu hậu không nỡ gả ta đi, muốn ta ở với bà lâu thêm một chút, nên hôn kỳ định vào tháng năm năm sau”.
Sang năm Triệu Lưu Ly mới vừa mười tám, tuổi này xuất giá thì có hơi trễ, bất quá, nàng ấy là công chúa, thân phận tôn quý, cũng coi như hợp tình hợp lý. Chỉ có đáng thương cho Dương Chẩn, phải chờ thêm một năm nữa mới có thể lấy được tức phụ nhi.
Chỉ lát sau Trần Hoàng hậu luyện xong cưỡi ngựa b.ắ.n cung liền trở lại, nhận lấy khăn lụa thêu thù du trong tay cung nữ, lau mồ hôi, hỏi hai người các nàng: “Hai tiểu nha đầu các con nói cái gì đó? Bản cung thấy mặt Lưu Ly đỏ rần”.
Triệu Lưu Ly không chịu để Ngụy La nói ra, Ngụy La chỉ có thể cười cười không nói.
Triệu Lưu Ly ra ngoài đã lâu, một lát sau liền bị ma ma đưa về Thần Hoa Điện.
Triệu Lưu Ly đi rồi, Trần Hoàng Hậu liền cầm chén nhỏ men sứ xanh, uống vài ngụm nước ô mai, rồi nhìn Ngụy La nói: “Chuyện của con và Trường Sinh, bản cung đã biết”.
Ngụy La vô thức ngồi ngay ngắn lai, nghiêm chỉnh nói: “Mẫu hậu, vừa đúng lúc con có chuyện nói với ngài”.
Trần Hoàng hậu cũng đoán được đại khái nàng muốn nói gì, bà cắt đứt lời nàng, ý bảo nàng không cần lo lắng: “Nếu đã muốn điều dưỡng thân thể, dược liệu ngoài cung cũng không thể đầy đủ như trong cung, lát nữa bản cung kêu người đưa qua cho con một ít dược liệu bổ dưỡng, còn thiếu gì thì cứ nói với bản cung, không cần khách khí với ta”. Bà thấy Ngụy La có vẻ kinh ngạc, như chưa hiểu rõ chuyện gì, liền nhẹ nhàng cười một tiếng: “Trước kia Bản cung thúc ép con, cũng khiến con khó xử nhiều rồi. Bây giờ lại biết thân thể con không tốt, cũng không thể gấp gáp được, trước cứ điều dưỡng thân thể cho tốt quan trọng hơn”.
Ngụy La mấp máy môi, nàng nghĩ hồi lâu mới nói: “Mẫu hậu không gấp gáp ôm tôn tử sao?”
Trần Hoàng hậu thành thực nói: “Rất nôn nóng, nhưng mà chỉ mình bản cung sốt ruột thì có tác dụng gì chứ? Chẳng lẽ lại kín đáo đưa cơ thiếp cho Trường Sinh sao?” Cho dù Ngụy La rộng lượng đi nữa, bà cũng không phải người làm chuyện thiếu khôn ngoan như vậy. “Nếu ta thật sự làm như vậy, đừng nói là Trường Sinh, con cũng sẽ có thành kiến với bản cung, bản cung sao phải làm chuyện vừa tốn sức lại chẳng có kết quả gì tốt chứ?”
Ngụy La không nghĩ tới Trần Hoàng hậu lại cởi mở như vậy, khiến lo lắng ban đầu của nàng có vẻ dư thừa. Nàng vô cùng xúc động, đi lên gần, ngồi chồm hỗm bên cạnh Trần Hoàng hậu, bộ dáng nhu thuận, lần đầu tiên nàng tỏ vẻ thân mật như thế với bà: “Mẫu hậu, ngài đối với con tốt như vậy, sau này con cùng Tĩnh Vương ca ca nhất định sẽ hiếu thuận với ngài”.
Trần Hoàng hậu tự nhiên ôm nàng vào lòng, giống như mẫu thân yêu chiều nhi nữ mà xoa xoa tóc nàng, nói: “Sao nào, nếu Bản cung không nói những lời này, sau này con định sẽ không hiếu thuận với Bản cung sao?”
Ngụy La lắc lắc đầu, thành thật nói: “Cũng hiếu thuận, nhưng hẳn là sẽ không quá tận tâm”.
Trần Hoàng hậu vui vẻ cười một tiếng, bà thích nhất chính là tiểu cô nương thẳng thắn như Ngụy La vậy. Trong hậu cung này toàn những người hư tình giả ý, bà nhìn nhiều đến sớm đã phát ngán rồi.
Ngụy La và Trần Hoàng hậu lại nói một vài chuyện, cứ thế mà nửa canh giờ đã trôi qua.
Lúc Ngụy La nhìn lại cửa võ trường, không biết Sùng Trinh Hoàng đế đã rời đi từ lúc nào.
Thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Ngụy La đang chuẩn bị cáo từ, một nội thị mặc đồ màu xanh đậm, cổ áo tròn vội vã đi tới, nói với Trần Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, Thất công chúa và hai vị nữ quan tranh chấp, công chúa đang muốn trừng phạt nữ quan”.
Trần Hoàng hậu hơi hơi nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra?”
Lúc này, nội thị một năm một mười bẩm báo lại cho Trần Hoàng hậu. Ngụy La cũng không tiện nghe nhiều, thức thời rời đi khỏi võ trường. Lúc nàng đi tới cửa, một trận gió cát thổi tới, hạt cát thổi vào trong mắt Ngụy La, nàng dừng bước, không thoải mái nhíu mày.
Kim Lũ hỏi: “Tiểu thư làm sao vậy?”
Ngụy La nói: “Ta bị hạt cát bay vào mắt, Kim Lũ, ngươi thổi giúp ta một chút”.
Kim Lũ nhìn kỹ một chút, mở miệng thổi nhẹ hai cái vào mắt Ngụy La: “Tiểu thư, ngài thấy đỡ hơn chút nào chưa”.
Ngụy La nhịn không được xoa xoa khiến đôi mắt hồng lên, một lúc lâu sau nàng mới thấy thoải mái mộtchút, liền nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi”. Nàng vừa nhấc mắt, đã thấy ở cửa võ trường có một tướng sĩ mặc giáp vẩy cá nhìn nàng, trên đầu hắn ta đội mũ sắt đầu nhọn, hai mắt sáng ngời, bộ dáng tuấn lãng, nhưng ánh mắt hắn nhìn chằm chằm khiến Ngụy La vô cùng không thoải mái.
Ngụy La nghe người khác gọi hắn một tiếng: “Trần Giáo úy”, lúc này hắn ta mới hoàn hồn, còn cong môi cười cười với Ngụy La, thu hồi tầm mắt.
Ngụy La không để ý, càng không để người này trong lòng, rời khỏi võ trường liền xuất cung.
*** *** ***
Gần đây Ngụy La được tẩm bổ, uống không ít thuốc bổ. Ngoại trừ Trần Hoàng hậu sai người đưa nhân sâm và đương quy tới, Triệu Giới lại kêu người tìm hà thủ ô và đông trùng hạ thảo từ Tô Châu mang tới, mỗi ngày Ngụy La đều ăn đồ bổ, mấy thứ này đủ cho một nhà bình thường ăn uống cả đời. Nhưng thuốc bổ uống quá nhiều không khỏi chán ngấy, Triệu Giới liền kêu nhà bếp đổi phương pháp làm đồ ăn với thuốc bổ, Ngụy La vì muốn nhanh chóng điều dưỡng thân thể cho tốt, cho dù oán hận cỡ nào cũng đều uống hết.
Cứ thế ba tháng qua đi, trước kia không biết thế nào, nhưng gương mặt nhỏ nhắn liền trở nên hồng nhuận bóng láng, trong trắng có hồng, còn xinh đẹp hơn trước rất nhiều. Có thể thấy lời Tôn đại phu nóicó lý, nữ tử bổ khí bổ huyết rất quan trọng, nếu khí huyết lưỡng hư chính là một thiệt thòi lớn.
đã gần tới cuối thu, lá cây bạch quả ngoài viện rơi đầy mặt đất, phủ một tầng vàng óng. Gió lạnh ngoài phòng thổi tới ào ào rung động, ở trong phòng, Ngụy La ngồi trong lòng Triệu Giới, trong miệng ngậm miếng nhân sâm, đang lật xem mấy tờ thiếp mời vàng trong tay. Trưởng tôn Trần gia Quảng Tín Hầu đầy tháng vào mười lăm, mời Triệu Giới và Ngụy La cùng đi dự tiệc. Quảng Tín Hầu cũng coi như bà con nhà mẹ đẻ Trần Hoàng hậu, có chút quan hệ họ hàng liên quan, nhưng Sùng Trinh Hoàng đế chèn ép thế lực Trần gia vô cùng gay gắt, vì thế Quảng Tín Hầu cũng chẳng có thực quyền gì, đến đời này chính là đời thừa kế tước hiệu cuối cùng, toàn bộ cuộc sống trong nhà phải dựa vào thực ấp. Nghĩ tới chắc cũng không chống đỡ được bao lâu, bọn họ vì nghĩ cho đời tiếp, không thể không leo lên cây to Triệu Giới này.
Ngụy La tiện tay mở ra, hỏi thăm ý tứ của Triệu Giới: “Chàng muốn đi không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-tro-thanh-bao-boi-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-163.html.]
Triệu Giới bây giờ rất thích sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của Ngụy La, trơn mượt như tơ, so với trứng gà mới lột vỏ còn trắng hơn. hắn không thèm đếm xỉa tới, nói: “không phải mấy ngày nay nàng nói rất rảnh rỗi sao, ra ngoài giải sầu cũng tốt”.
Ngụy La suy nghĩ một lát: “Vậy để thiếp kêu Kim Lũ đi chuẩn bị lễ vật”. Nàng muốn nhảy xuống đùi Triệu Giới, không biết sao lại bị hắn giữ eo lại, một lần nữa ôm về. Nàng ngẩng đầu, không hiểu hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Tay Triệu Giới trượt vào trong áo con của nàng, lòng bàn tay chạm vào một mảng mịn màng, giống như đậu hũ non thơm ngon vậy. hắn cúi đầu, vùi đầu vào cổ Ngụy La, hít hít mùi thơm nơi cần cổ nàng: “Để ta xem, ăn thuốc bổ lâu như vậy, nơi này có lớn hơn chút nào không?”
Ngụy La vội vàng nắm lấy tay hắn, trách hắn không đứng đắn: “Vẫn còn là ban ngày!” Hơn nữa, nàng ăn thuốc bổ là vì cái gì, hắn không phải không biết, còn nói hươu nói vượn.
Triệu Giới chẳng quản bây giờ là ban ngày hay buổi tối, ôm Ngụy La đặt trên bàn sơn son, cởi xiêm y của nàng, bàn tay tiến vào trong cái yếm màu hồng đào thêu tơ vàng, cách một tầng vải ngậm chỗ kia vào miệng. Ngụy La không muốn bị nha hoàn ngoài cửa nghe được, một tay cắn mu bàn tay mình, tay kia vịn chặt mép bàn, giọng nói nho nhỏ: “Đứng cắn, đau..”
Triệu Giới dường như đang muốn trêu chọc nàng, mặc dù buông lỏng nàng ra, nhưng đôi môi lại từ từ đi xuống.
Toàn thân Ngụy La khẩn trương, thân thể không tự chủ được mà khẽ run rẩy, lại không thể quá lớn tiếng, đè nén thanh âm, nàng giống hệt như con mèo con bị bắt nạt, vô cùng đáng thương. Qua một lúc lâu, thân thể nàng mềm nhũn, ngã lên vai Triệu Giới mà thở dốc, đôi mắt bị một tầng nước bao phủ, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Triệu Giới nâng đầu nàng lên, hôn môi nàng, bức bách nàng không thể không nhấm nháp hương vị của mình.
Ngụy La bị hắn hôn tới mềm nhũn cả người, còn chưa kịp phục hồi tinh thần, thân thể chợt nhẹ bỗng, lại bị Triệu Giới ôm vào thư phòng.
*** *** ***
Ngày mùng tám tháng mười, trưởng tôn Quảng Tín Hầu đầy tháng.
Ngụy La ngồi trước gương chuẩn bị nửa canh giờ, thay xong xiêm y rồi cùng Triệu Giới xuất môn, Triệu Giới nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, mới chậm rãi nắm tay nàng nói: “đi thôi”.
Ngồi trên xe ngựa, Ngụy La tò mò hỏi: “Lúc nãy chàng nhìn cái gì?”
Triệu Giới ngồi đối diện nàng, dựa vào vách xe, như cười như không nhìn nàng: “Nhìn A La của ta xinh đẹp như vậy, có chút không nỡ mang nàng ra ngoài”.
Hôm nay Ngụy La mặc áo ngắn bằng gấm đỏ Tô Châu thêu hoa mai, bên dưới là váy lưu vân màu xanh của lá non, đỏ và xanh vốn là hai màu tầm thường, nhưng mặc trên người nàng lại hòa hợp vô cùng khiến nàng càng thêm xinh đẹp, không những không dung tục, ngược lại còn có vẻ xinh đẹp rực rỡ hơn. Hơn nữa gần đây nàng vẫn luôn dùng đồ bổ dưỡng thân thể, gương mặt nảy nở, dáng vẻ này đừng nóilà cô nương đã gả cho người ta, nói nàng mười bốn mười lăm tuổi cũng có người còn tin nữa là. Triệu Giới đứng bên cạnh nàng, lúc này lại có chút dáng vẻ trâu già gặm cỏ non.
Bọn họ đến tiền thính gặp phu thê Quảng Tín Hầu, ánh mắt đôi phu thê này quả nhiên qua lại trênngười Triệu Giới và Ngụy La đầy nghi ngờ, bái kiến vương gia, rồi mới chậm chạp mở miệng gọi Ngụy La một tiếng “Vương phi”, sợ là nhận sai người.
Ngụy La đưa hạ lễ, rồi theo phu nhân Quảng Tín Hầu đi nội viện.
Quảng Tín Hầu phu nhân năm nay đã hơn sáu mươi, mặt mũi hiền lành, lúc nói chuyện với Ngụy La cũng rất cung kính khiêm nhường: “Thỉnh Vương phi đi hướng này”.
Ngụy La đi sau lưng bà, câu được câu không nói vài lời.
đi ngang qua một hành lang gấp khúc, lại qua một sân hoa nhỏ, phía trước làXuân Huy Đường, cũng là chỗ tiếp nữ quyến hôm nay. đi tới nhà chính, bên trong đã có không ít người, có người lạ mặt, cũng có người quen mặt, rối rít đi lên hành lễ với Ngụy La. Ngụy La mỉm cười chào hỏi, chợt nghe sau lưng có người nói: “Tham kiến Vương phi”.
Ngụy La xoay người, lúc nhìn thấy Ngụy Bảo San nàng liền ngẩn người.
không phải bởi vì nàng ta ở đây, mà là vì Ngụy Bảo San chải búi tóc phụ nhân, dáng người cũng đẩy đà hơn so với lúc làm cô nương.
Nhiều ngày không gặp, Ngụy La cũng không biết nàng ta đã lập gia đình, đôi mắt kinh ngạc nhìn nàng ta. Khó trách Ngụy La không biết gì về chuyện này cả, vì Phủ anh Quốc Công cũng chưa bao giờ cho người đưa tin tức, lại chưa truyền ra ngoài bất kỳ thông tin gì, những ngày này nàng lại chỉ lo vội vàng điều dưỡng thân thể, chưa từng bước ra khỏi cửa Phủ Tĩnh Vương, cũng không chú ý nghe ngóng tình huống của Phủ anh Quốc Công, không biết cũng là chuyện bình thường. Nàng rất nhanh khôi phục như cũ, cong cong môi nói: “Ngươi là?”
Ngụy Bảo San cúi người giải thích: “Bây giờ Bảo San là người của Trần nhị gia”.
Ngụy La mới vừa chào hỏi với thê tử của Trần nhị gia Trần Đằng – Lâm Thị, nếu như thế, xem ra Ngụy Bảo San là thiếp của người ta. Mắt hạnh của Ngụy La mỉm cười, có thâm ý nói: “À, hóa ra là Ngụy di nương”.
Cùng là họ Ngụy, một người là Ngụy vương phi, một người là Ngụy di nương.
Tay của Ngụy Bảo San để trong tay áo nắm chặt khăn nhỏ, mím môi, miễn cưỡng áp chế tức giận, cười nói: “Nghe nói Vương phi tới đây, Bảo San mới cố ý ra ngoài gặp ngài. Vương phi xem ra một chút thay đổi cũng không có, vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy”. Lúc nói chuyện, nàng ta không dấu vết liếc nhìn bụng vẫn bằng phẳng của Ngụy La, trong mắt lóe lên ý cười.
Ngụy La cũng chẳng thèm để ý tới nàng ta, trước đó vài ngày còn hao hết tâm tư muốn bấu víu cành cao, nhảy tới nhảy lui, cuối cùng không phải lại chọn lấy một Hầu phủ có vẻ ngoài nhưng sa cơ thất thế sao. Nếu muốn dựa vào bối phận, Trần nhị gia phải gọi Triệu Giới một tiếng cữu cữu, gọi Ngụy La là mợ, thân phận của Ngụy Bảo San cũng vì thế mà thấp hơn một bậc. Ngụy La cười nhẹ một tiếng: “Vậy sao? Ngụy di nương chuyển vào Phủ anh Quốc Công không lâu ta đã xuất giá, giữa chúng ta có giao tình gì chứ. Ngươi cố ý ra gặp cũng thật khiến ta kinh ngạc”.
Sắc mặt Ngụy Bảo San tái mét, không ngờ Ngụy La lại nói trắng ra như vậy. Thê tử Trần nhị gia là mộtngười đanh đá, Trần nhị gia lại là người phong lưu thành tính, nhìn thấy cô nương nào xinh đẹp cũng muốn lấy về nhà, là người không quản được nửa thân dưới. Lúc trước Ngụy Bảo San ở trong Phủ đụng phải Trần nhị gia, bị Trần nhị gia nhìn trúng, không được mấy ngày liền tới Phủ anh Quốc Công nóimuốn nạp nàng làm thiếp. Nhị phu nhân Tống thị hỏi thăm một chút tình hình Quảng Tín Hầu, ngày kế liền đồng ý. Ngụy Bảo San nóng lòng muốn thoát khỏi Phủ anh Quốc Công, cũng không phản đối chuyện này. Huống gì nàng ta tự cho bản thân có tư sắc, cho rằng mình ở trong lòng Trần nhị gia là đặc biệt, nào biết đến Phủ Quảng Tín Hầu rồi, lại phát hiện thật ra không phải như nàng ta nghĩ. Chính thê làm khó dễ thì không nói, Trần nhị gia thường dẫn người về phủ, khiến hậu viện rối loạn thành mộtđoàn, còn không bằng cuộc sống tự tại ở Phủ anh Quốc Công.
Hôm nay Ngụy Bảo San nghe nói Ngụy La cũng tới làm khách, liền muốn tới gặp Ngụy La, dù gì nàng ta và Tĩnh vương phi cũng từ một Phủ đi ra, sau này Nhị thiếu nãi nãi nhìn mặt mũi Phủ Tĩnh Vương, cũng không dám làm khó dễ nàng ta. Nhưng Ngụy Bảo San không ngờ tới, Ngụy La chẳng cho nàng ta mộtchút mặt mũi nào, nói tới đen mặt.
Nhưng Ngụy Bảo San cũng không nghĩ tới, lúc trước nàng ta nói Ngụy La là gà mái không biết đẻ trứng, Ngụy La sao có thể cho nàng ta sắc mặt tốt chứ? Nhị thiếu nãi nãi Lâm Thị lộ vẻ khinh khi, cầm khăn lụa che môi: “Còn không mau quay về, không phải mới được chẩn ra là có thai sao? Nếu có chút gì ngoài ý muốn, bụng không còn cũng không được tới oán ta”.
Ngụy Bảo San rũ mắt, vâng lời nói một tiếng “Vâng”. Nhắc tới hài tử, trong lòng Ngụy Bảo San có thêm ba phần đắc ý, thân phận Ngụy La tôn quý thì sao chứ, còn không phải là người không sinh được sao. Còn nàng ta thì sao, vừa mới vào phủ không bao lâu đã có thai, nếu là con trai, không chừng sau này còn có thể mẹ vinh nhờ con.
Ngụy Bảo San rời đi, Ngụy La cũng không để chút chuyện nhỏ này trong lòng.
Ngụy La ngồi trên ghế gỗ khắc hoa hồng, nói vài lời với mấy vị phu nhân, đại thiếu phu nhân Quảng Tín Hầu ôm hài tử tới cho mọi người xem. Ngụy La chỉ nhìn một cái, liền đưa trả lại cho Đại thiếu phu nhân. không phải là nàng không thích, chỉ là bây giờ nàng mà nhìn thấy trẻ nhỏ, liền không tự chủ được nhớ tới chính mình, trong lòng có chút khổ sở.
Buổi trưa dùng cơm ở Phủ Quảng Tín Hầu, Trần nhị thiếu nãi nãi Lâm thị đề nghị mọi người ra vườn thưởng cúc. Phu nhân Quảng Tín Hầu yêu cúc, bây giờ hoa cúc trong vườn đều đã nở, không cần nghi ngờ, đây chắc chắn là cảnh sắc đẹp nhất mùa thu. Mọi người liền tán thành, một đoàn nữ quyến đi trênhành lang quanh co khúc khuỷu tới hậu hoa viên.
Hậu hoa viên Quảng Tín Hầu phủ trồng rất nhiều giống cúc, vừa có cúc bản lớn thuần sắc trắng (1), cũng có loài cúc đỏ tươi bắt mắt như chu sa (2), còn có Tử Long Ngọa Tuyết (3) cùng các loại cúc vàng khác. không nghĩ tới trong Quảng Tín Hầu phủ lại có thể nhìn thấy những giống cúc trân quý như vậy, Ngụy La có chút kinh ngạc, mỗi loại cúc nàng đều có thể nói được tên khiến Trần đại thiếu phu nhân Hoàng thị vô cùng kinh ngạc, chân thành tán thưởng: “Kiến thức của vương phi thật sâu rộng”.
Ngụy La cười cười, “Chỉ là ngẫu nhiên có đọc lướt qua một chút thôi”. Nàng có một vườn hoa nhỏ của mình, trồng rất nhiều giống hoa, vừa là vì sở thích, cũng là vì chế phấn son nàng dùng.
*** *** ***
Có lẽ gió hôm nay quá lớn, Ngụy La chỉ đứng chốc lát liền cảm thấy đầu óc choáng váng. Nàng lảo đảo một chút, Kim Lũ vội vàng vịn lấy tay nàng: “Nương nương, ngài làm sao vậy?”
Quảng Tín Hầu phu nhân cùng hai vị thiếu phu nhân bên cạnh cũng nhìn nàng bằng ánh mắt lo lắng.
Ngụy La xoa xoa huyệt thái dương, chờ cảm giác choáng váng qua đi một chút, mới mở mắt nói: “Có lẽ do tối qua ngủ không ngon, bây giờ có chút váng đầu, ta vào trong đình nghỉ ngơi một chút”.
Trần Đại thiếu phu nhân Hoàng thị là người thông minh, vội hỏi: “Ở đây gió lớn, ngồi lâu dễ cảm lạnh. Phòng khách ở đằng trước cách đây không xa, không bằng để thần dẫn Vương phi tới đó nghỉ ngơi”.
Ngụy La suy nghĩ một chút, gật gật đầu.
Hoàng Thị cung kinh đi trước dẫn Ngụy La tới phòng khách.
Sau vườn hoa có một con đường mòn, xuyên qua đường mòn là một cửa tròn, qua khỏi cửa tròn là mộthành lang dài, cách đó không xa chính là phòng khách. Ngụy La đi không nhanh, Kim Lũ thấy sắc mặt nàng không tốt, căng thẳng hỏi: “Nương nương vẫn khỏe chứ? Hay là nô tỳ đi mời Vương gia lại?”
Ngụy La nghĩ lúc này Triệu Giới hẳn là ở tiền thính tiếp khách, nàng cũng không muốn chuyện bé xé ra to, chỉ cho rằng nghỉ ngơi một chút là ổn rồi: “không cần gấp gáp, ta nghỉ ngơi một chút là ổn”.
Nhưng nàng đi không bao xa, liền thấy ở trước núi giả có hai người đang đứng thẳng. một nam một nữ, nam mặc cẩm bào màu xanh ngọc, nữ thì đúng là người vừa xuất hiện ở tiền thính – Ngụy Bảo San. Tư thái hai người thân mật, giữa ban ngày ban mặt mà ở chỗ này thân mật, bàn tay nam nhân tiến vào trong áo Ngụy Bảo San, trông rất khó coi. Bước chân Trần Đại phu nhân cứng đờ, mặt lộ vẻ lúng túng, quát lớn một tiếng: “Nhị thúc!”
Nam tử quay đầu lại, Ngụy La cuối cùng cũng thấy rõ mặt hắn ta.
Gương mặt này có chút quen, Ngụy La cẩn thận suy nghĩ một lúc, mới nhớ rõ hắn ta đúng là “Trần Giáo úy” ở trước cửa võ trường khi trước.
Ánh mắt Trần Đằng rơi lên người Ngụy La, kinh ngạc chớp mắt một cái, rất nhanh lại cười cười, khôngcho là đúng mà sửa lại y quan, đi tới trước mặt Hoàng thị, kêu hai tiếng: “Tẩu tẩu”. Sau đó hắn ta nhìn Ngụy La, đôi mắt đào hoa vểnh lên: “Vị này không phải Tĩnh Vương Phi chứ?”
Ngụy La không muốn nhiều lời, Đại thiếu phu nhân Hoàng thị là người có chừng mực, chỉ nói phải, liền nhìn thoáng qua Ngụy Bảo San sau lưng hắn ta: “Hôm nay có rất nhiều khách quý, nhị thúc tốt nhất nên chú ý một chút tới hành vi và lời nói của mình, đừng làm trò cười cho người khác”.
Trần Đằng hành lễ với Ngụy La, lại làm ra bộ dáng nghe lời: “Tẩu tẩu dạy dỗ rất đúng, là đệ càn rỡ rồi”. nói xong, hắn nói với Ngụy La: “Khiến Vương phi chê cười”.
Ngụy La hơi nhíu mày, không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này, nàng chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh ngồi một lát.
Hoàng thị chắc cũng nhìn ra Ngụy La không kiên nhẫn, liền nói với Trần Đằng: “Được rồi, nếu đã khôngcó chuyện gì, liền trở về đi”.
Lúc này Trần Đằng mới thu hồi tầm mắt, xoay người về hướng Ngụy Bảo San, vẫy vẫy tay với nàng ta nói: “Bảo San, tới đây, cùng trở về phòng với gia”.
Chuyện tốt của Ngụy Bảo San bị Ngụy La quấy rầy, lúc này nàng ta cảm thấy không thoải mái chút nào. Trần nhị gia vài ngày mới về nhà một chuyến, cho dù về cũng không nhất định ở lại chỗ nàng ta. Hôm nay nàng ta cố ý mặc la quần Tô Châu màu hồng đào, lại son phấn trang điểm, cố ý đợi Trần nhị gia ở chỗ này, thật vất vả mới đợi được người tới, còn chưa thân mật bao lâu, vì Ngụy La mà thành công dã tràng. Huống gì con mắt Trần Đằng đều muốn dính lên người Ngụy La rồi, Ngụy Bảo San hận vô cùng, cúi đầu đi tới bên cạnh Ngụy La, lại giả bộ trượt chân một chút, thân thể nghiêng ngã đánh lên người Ngụy La.
Ngụy La lui về sau tránh đi, Kim Lũ nhanh tay lẹ mắt đỡ Ngụy La, trừng mắt với Ngụy Bảo San: “Ngươi đi đứng thế nào, không có mắt sao?”
Ngụy Bảo San được Trần Đằng đỡ, cúi thấp đầu, bộ dáng hoảng sợ: “Là thiếp đáng chết, không phải thiếp cố ý…”
Trần Đằng nhìn thoáng qua Ngụy La, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, vô cùng không thoải mái. Mặc dù hắn ta có chút nghi ngờ, nhưng vẫn nói: “Vương phi bớt giận, từ sau khi Bảo San có thai, thường bị choáng váng, vẫn mong ngài thứ lỗi. Nếu mạo phạm tới Vương phi, ngày khác ta lại dẫn nàng ấy tới Phủ Tĩnh Vương bồi tội…”
Ngụy La căn bản không muốn nghe hắn ta nói gì hết, nàng chỉ cảm thấy hai người này thật phiền, không ngừng nói ong ong cả đầu. Thần trí nàng dần mơ hồ, vừa cố gắng lên tiếng, trước mắt lại tối sầm, không báo trước mà ngã xuống