Thấy thế, tâm tình Bùi Vân Khiêm , tự nhiên cầm lấy cổ tay Thẩm Xu, “Thời gian còn sớm nữa, nên khỏi cung , Tần Tuần vẫn đang đợi ở cửa.”
Thẩm Xu kịp thích ứng với hành động của Bùi Vân Khiêm, nàng vốn định thử thăm dò rút tay nhưng lập tức giữ chặt.
Sức lực nam nữ chênh quá lớn, mà Bùi Vân Khiêm cũng dùng quá nhiều sức, chỉ là nàng tránh kịp, giãy giụa vài cái cũng để mặc tuỳ ý nắm tay khỏi cung.
Ngoài cửa cung, Tần Tuần và Lâm Lãng sớm đợi ở cửa, thấy hai nắm tay ngoài, trong mắt hai hẹn mà cùng hiện lên một tia kinh ngạc.
Chờ tới lúc hai đến gần, Tần Tuần mới , đây thể gọi là nắm tay, rõ ràng là tướng quân nhà lôi kéo , biểu tình của Thẩm Xu, trong lòng Tần Tuần hiểu rõ vẫn cố gắng nhịn .
Nhìn thấy biểu tình của Tần Tuần và Lâm Lãng, sắc mặt Thẩm Xu chút mất tự nhiên nhưng thể tránh khỏi gông cùm xiềng xích của Bùi Vân Khiêm, cuối cùng chỉ đành ngẩng đầu lên trừng mắt liếc một cái, cũng thấy .
Bùi Vân Khiêm cho là đúng, nghĩ đến sự mềm mại trong lòng bàn tay, khoé miệng cong lên, đến biểu tình của Tần Tuần cũng mặc kệ.
“Tướng quân, phu nhân.” Tần Tuần và Lâm Lãng cung kính hành lễ với hai .
Bùi Vân Khiêm nhàn nhạt ‘ừm’ một tiếng kêu hai dậy, đó tự xốc mành xe ngựa đỡ Thẩm Xu lên.
Tần Tuần một bên thấy Bùi Vân Khiêm chăm sóc Thẩm Xu như thế, quả thực thể tin hai mắt của , cái đang đỡ phu nhân lên xe với vị tướng quân chiến trường bày mưu lập kế như cơn sóng giữ là cùng một ?
Hắn nuốt nước miếng, nửa ngày mới tiếp nhận sự thật .
Một lát , Tần Tuần khôi phục tinh thần, nghĩ đến chuyện vốn dĩ định bẩm báo với Bùi Vân Khiêm hôm qua, nhưng hôm qua tướng quân nhốt trong thư phòng suốt cả một đêm cho quấy rầy, cũng chỉ đành từ bỏ.
Hôm nay sáng sớm Bùi Vân Khiêm xử lý công việc, hồi phủ Thẩm Xu một tiến cung vội vội vàng vàng chạy , lúc mới rảnh rỗi một chút.
“Tướng quân, thuộc hạ việc bẩm báo.”
Nghe , Bùi Vân Khiêm xoay , “Chuyện gì?”
Tần Tuần ngẩng đầu Thẩm Xu ở trong xe, thần sắc thôi, trong lòng cân nhắc một lúc mới cố ý đè thấp giọng, “Bẩm tướng quân, hôm nay thuộc hạ thu tin tức, mấy ngày nữa Tưởng cô nương sẽ về phủ.”
Nghe , Bùi Vân Khiêm nhàn nhạt lên tiếng, thần sắc vẫn như cũ chút gợn sóng.
Trên xe ngựa, Thẩm Xu ngay ngắn đối diện Bùi Vân Khiêm, sắc mặt lười biếng dựa đệm phía lưng, gian bên trong xe vốn dĩ nhỏ hẹp, bây giờ một Bùi Vân Khiêm chiếm hơn nửa gian, Thẩm Xu chỉ thể một bên, đến chân cũng dám duỗi.
Bùi Vân Khiêm nhắm mắt dưỡng thần, thỉnh thoảng uể oải mở mắt liếc nàng một cái, nghiễm nhiên là dáng vẻ đây chấp nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-ta-cuoi-nguoi-khac/chuong-33.html.]
Hai yên tĩnh trong xe ngựa, mơ hồ thể thấy tiếng bán hàng rong ở bên ngoài.
Bên trong xe ngựa chật hẹp, nàng duy trì một tư thế khá lâu tránh khỏi tê chân, Thẩm Xu khẽ động đậy, sợ đ.á.n.h thức giấc ngủ của Bùi Vân Khiêm.
Bùi Vân Khiêm chỉ chợp mắt mà thôi, nhất cử nhất động của Thẩm Xu há thể tránh lỗ tai của .
Một lát, Bùi Vân Khiêm nâng mí mắt qua, ý dò hỏi, “Tướng… xin tướng quân, đ.á.n.h thức ngươi ?”
Bùi Vân Khiêm nhướn mày, vẻ mặt tỏ ý kiến, đôi mắt đen nhánh lộ sự ủ rũ.
“Vậy… … động nữa.
” Đôi mắt hạnh ướt đẫm , đôi mắt mang theo vài phần thất thố.
Bùi Vân Khiêm cong môi, vẻ âm trầm trong mắt tiêu tán ít, thẳng ngước mắt qua, “Ngồi thoải mái ?”
Tính tình Bùi Vân Khiêm đúng là đổi thất thường, rõ ràng ở trong cung còn , khi lên xe ngựa bắt đầu trầm mặt để ý tới ai cả.
Thẩm Xu nhất thời hiểu ý là gì, nàng khẽ c.ắ.n môi, một lúc lâu mới cẩn thận gật đầu.
Thấy thế, Bùi Vân Khiêm tức khắc nổi tính tình nữa, đáng sợ thế nào chứ? Sao đến một câu với cũng cẩn thận suy nghĩ mới dám thế?
Là đủ với Thẩm Xu ?
Nghĩ , Bùi Vân Khiêm nhíu mày qua, hình gầy yếu của Thẩm Xu chỉ một góc nhỏ trong xe ngựa, khuôn mặt thất thố giống như nai con kinh hãi, so với tính tình đây ngoan hiền ít.
“Người là đồ ngốc ? Không thoải mái cũng với ?”
Thẩm Xu mím môi, lông mi giật giật gí nữa.