TRÙNG SINH TA BỎ CHỒNG CON, NHÀN NHÃ LÀM PHÚ BÀ - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-11-16 01:01:23
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cũng Tô Vũ Vi Trần Hữu Khang sảy một thai.

 

Sau đó nữa, Trần Hoài Viễn cầm dao, dọa sẽ g.i.ế.c đứa nghịch tử Trần Hữu Khang.

 

Trần Hữu Khang Trần Hoài Viễn phát điên đuổi theo sợ hãi, trốn đến Vương gia.

 

Nó quỳ mặt , đầu liên tục đập phiến đá xanh, cho đến khi trán rớm máu.

 

"Con cũng trùng sinh , những chuyện hỗn xược con kiếp , giận ghét con là ."

 

"Giờ con thật sự còn cách nào nữa, cầu cứu con !"

 

Cứu?

 

Ta mất trí mới cứu nó!

 

Ta cúi xuống, dịu dàng với nó.

 

"Con nhỏ bé, dùng sức mạnh thể đ.á.n.h cha con, nhưng con thể hạ độc mà."

 

"Giống như, đây đối với ..."

 

Trần Hữu Khang ngẩng đầu lên, vẻ mặt thể tin .

 

Thấy mỉm , nắm tay Minh Thừa chậm rãi rời , nó dập đầu xuống đất: "Mẹ, con cuối cùng cũng gọi tiếng ."

 

"Con hối hận , nhưng hối hận muộn, chỉ thể trả xác cho , mới thể chuộc hết tội ."

 

Nói xong, nó nhảy xuống hồ sen bên cạnh.

 

Minh Thừa kêu lên một tiếng, vội vàng che mắt nó: "Đừng , sẽ gặp ác mộng đấy."

 

Trần Hữu Khang ngờ rằng trơ mắt nó c.h.ế.t.

 

Khi nó đang giãy giụa trong vũng lầy của sự sống và cái c.h.ế.t ở hồ sen, đang nhẹ nhàng ôm Minh Thừa lòng.

 

Ta vuốt ve lưng Minh Thừa, sợ rằng nó sẽ hoảng sợ vì cảnh tượng đó.

 

Tuy nhiên, Trần Hữu Khang cuối cùng vẫn c.h.ế.t .

 

Cha đến kịp thời cứu nó.

 

Cha định trách mắng , nhưng Trần Hữu Khang từng câu từng chữ sám hối, ông thể thốt nửa lời quở trách .

 

Mãi lâu , ông mới thể tin nổi mà hỏi .

 

"Bảo Châu, con... là trùng sinh ?"

 

Ta gật đầu: " ."

 

"Kiếp , tên súc sinh tự tay đưa rượu độc cho con?"

 

Ta ừ một tiếng: " thế."

 

Mắt cha đỏ hoe vì tức giận, ông chỉ Trần Hữu Khang, cuối cùng nhịn đá nó một cái: "Thằng khốn nạn, vô tình g.i.ế.c , đúng là đồ súc vật!"

 

Trần Hữu Khang dường như cuối cùng cũng hiểu .

 

Tội nó gây kiếp , là tội tày trời thể dung thứ.

 

Một lúc lâu , nó bò dậy từ đất, mặt tái mét .

 

"Mẹ, con sẽ báo thù cho .

 

"Con sẽ chuộc tội."

 

Nghe những lời đó, vui vẻ.

 

"Vậy thì đợi đấy, con đừng thất vọng nhé."

 

Trần Hữu Khang xông khỏi Vương gia, cầm một thanh đao dài liều mạng với Trần Hoài Viễn.

 

Thật đáng tiếc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-ta-bo-chong-con-nhan-nha-lam-phu-ba/chuong-6.html.]

Trần Hoài Viễn tham sống sợ c.h.ế.t, thấy Trần Hữu Khang liều mạng, liền liên tục cầu xin tha thứ.

 

Hắn : "Không dạy con là của cha, là cha sai ."

 

Hắn : "Về nhà với cha, cha con vẫn như xưa, ngâm thơ đối đáp, bàn luận cổ kim."

 

Hắn : "Nếu con vui, cả đời Trần Hoài Viễn sẽ chỉ con là con trai."

 

Trần Hữu Khang quá chán ghét những ngày tháng cha yêu thương, chăm sóc, thế mà tin lời quỷ quái của Trần Hoài Viễn.

 

Ta ở cửa Vương gia, tận mắt thấy nó theo Trần Hoài Viễn về nhà.

 

Sau đó hỏi Chu quản gia đang xem kịch bên cạnh: "Ông Tô Vũ Vi mua thạch tín ở hiệu t.h.u.ố.c nhà ?"

 

"Vâng, đại tiểu thư!"

 

Ta véo véo khuôn mặt bầu bĩnh của Minh Thừa, lệnh.

 

"Cứ cử một y công đợi sẵn bên ngoài cửa nhà họ Trần."

 

Trò của nhà họ Trần, vẫn xem đủ !

 

như dự đoán, đêm đó, Trần Hữu Khang trúng độc, suýt c.h.ế.t.

 

Trần lão gia kịp thời phát hiện, nhanh chóng tìm y công, cứu Trần Hữu Khang một mạng.

 

Nhà họ Trần báo quan, Trần Hoài Viễn đẩy Tô Vũ Vi chịu tội.

 

Trần Hữu Khang cũng ngốc.

 

Chén nó uống, là do Trần Hoài Viễn tự tay đưa cho nó.

 

, nó sẽ tha cho Trần Hoài Viễn!

 

Nửa tháng , một ngày nọ, nó nhân lúc Trần Hoài Viễn ngủ say, cắt đầu Trần Hoài Viễn, cho hộp, tự mang đến Vương gia.

 

"Mẹ, con báo thù cho !"

 

Ta chỉnh lời của nó: "Con là báo thù cho chính con."

 

Trần Hữu Khang thấy ăn thua, vẻ mặt sắp : " con... thật sự ở bên cạnh hầu hạ, tròn đạo hiếu."

 

Ta chỉnh : "Con là tìm chỗ dựa, hưởng phú quý."

 

gì nữa, chỉ đầy mong đợi.

 

Ta mặt nó, mãi lâu mới .

 

"Nếu con còn coi của con, thì hãy đến phủ nha tự thú, con trai của Vương Bảo Châu , tuyệt đối thể là kẻ dám dám chịu."

 

Nó vẫn im lặng.

 

Ta .

 

Thế là tiện tay ném một thỏi bạc cho nó: "Con , đừng về Liễu Gia trấn nữa, cũng sẽ nhận con nữa."

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Ta và nó là con một kiếp.

 

Cuối cùng vẫn là thất vọng.

 

Ta luôn nhớ đứa con , từng g.i.ế.c .

 

đến tận bây giờ, nó vẫn chút hối hận nào.

 

Nó vẫn luôn xem xét thời thế, cân nhắc lợi hại.

 

Đã nhiều , hận thể tự tay g.i.ế.c nó.

 

trong lòng rõ ràng.

 

Đã từng lúc nó cũng là một đứa trẻ, ánh mắt ngây thơ.

 

Là Trần Hoài Viễn dạy hư nó, là sự mềm yếu của , sự tự ti của , sự tôn sùng của đối với những sách, chủ động từ bỏ việc giáo dưỡng nó.

 

 

Loading...