TRÙNG SINH TA BỎ CHỒNG CON, NHÀN NHÃ LÀM PHÚ BÀ - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-11-16 01:01:19
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Bộ trang sức ngọc trai Nam Hải của ?"

 

Trần Hoài Viễn rõ ràng chút chột , nhưng vẫn ưỡn ngực, trả lời.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Ngược là Trần Hữu Khang mới bảy tuổi, kiềm chế .

 

dậy, vẻ mặt sợ hãi: "Là con tặng cho Vũ Vi tỷ tỷ, ? Mẹ đ.á.n.h con ?"

 

Nghe , lạnh, sải bước đến gốc cây hạnh, giáng mạnh một cái tát mặt nó.

 

"Đồ nghịch tử ăn cắp, hôm nay đ.á.n.h c.h.ế.t con, cũng ai dám một lời !"

 

Kiếp nuôi Trần Hữu Khang mười mấy năm, từng động đến một ngón tay của nó.

 

Hôm nay đ.á.n.h nó, cũng coi như trả sự hận thù vô cớ mà nó dành cho ở kiếp .

 

Ta còn tưởng nó khí phách lắm.

 

Không ngờ, mới tát xong, Trần Hữu Khang ôm mặt, nước mắt to như hạt đậu lăn dài má.

 

Trần Hoài Viễn yên nữa.

 

Hắn mạnh mẽ đẩy : "Vương Bảo Châu, nàng điên ?"

 

Cái tát , dùng hết sức.

 

Thấy Trần Hữu Khang chảy m.á.u miệng, Trần Hoài Viễn lúc mới nhận thực sự nổi giận.

 

Hắn ngượng nghịu , định biện minh: "Ta cố ý đẩy nàng, chỉ là thấy vì chuyện nhỏ nhặt , đáng tay nặng như ?

 

"Hữu Khang từ nhỏ yếu ớt, nàng luôn chăm sóc kỹ lưỡng, nỡ trách mắng, bây giờ nàng ? Lại ghen tuông đến mức !"

 

Ghen tuông?

 

Quả nhiên là Trần đại tướng quốc tương lai, khả năng tránh nặng tìm nhẹ thật khiến ngả mũ.

 

Ta nhắc nhở : "Con trai ngươi ăn cắp."

 

"Cái gì gọi là ăn cắp, bộ trang sức đó là bảo nó đưa cho Vũ Vi, sinh nhật Vũ Vi, chỉ tặng nàng một món quà .

 

"Nàng quên , đại thọ năm mươi tuổi của , nàng tặng một bức Bạch Điểu Đồ, tấm lòng đó thể phụ!"

 

Trần Hoài Viễn tự xưng là văn nhân thanh liêm, xưa nay lười tranh cãi với .

 

Giờ đây vì Tô Vũ Vi, chịu hạ .

 

Ta lạnh lùng : "Nói như , là ngươi ăn cắp ?"

 

"Cái gì gọi là ăn cắp?"

 

Trần Hoài Viễn coi thứ của là vật trong túi của .

 

Thế nên, lấy một cách thản nhiên.

 

Ta .

 

Cười chính bản , vì một đàn ông tự đại và đầy d.ụ.c vọng như mà phí hoài cả đời.

 

"Bộ trang sức ngọc trai Nam Hải đó, trị giá trăm lượng vàng, là đồ hồi môn của , ngươi hỏi mà lấy, còn mang tặng , ăn cắp thì là gì?"

 

Nói xong lời , còn dây dưa với nữa.

 

Ta gọi Tiểu Thúy, bảo nàng báo quan.

 

Trần Hoài Viễn ngờ lớn chuyện .

 

Hắn mấy thôi, lát tát Trần Hữu Khang một cái.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-ta-bo-chong-con-nhan-nha-lam-phu-ba/chuong-2.html.]

"Nghịch tử gì, còn mau xin !"

 

Trần Hữu Khang liên tiếp đánh, ấm ức lớn.

 

Ánh mắt chạm ánh nghiêm khắc của Trần Hoài Viễn, nó cố nén tiếng , miễn cưỡng về phía .

 

"Mẹ, con , con nên ăn cắp đồ cưới của , đ.á.n.h con mắng con ."

 

Nói xong, nó quỳ xuống đất, đáng thương kéo vạt áo của .

 

Vẻ mặt của nó, dường như khiến thấy nó lúc nhỏ.

 

Khi đó, nó vẫn là đứa bé nhỏ xíu ngày ngày bám theo .

 

Từng tiếng ơi khiến lòng tan chảy, khiến cam tâm tình nguyện hiến dâng tất cả cho nó.

 

từng quyến luyến đến thế, yêu kính đến thế.

 

...

 

Kể từ khi nó theo Trần Hoài Viễn học chữ, mưa dầm thấm lâu, ghét bỏ ruột .

 

Nghĩ đến chuyện ở kiếp , đá nó một cái, cùng đám tiểu tư khuân của hồi môn khỏi nhà họ Trần.

 

"Mẹ!"

 

Tiếng đau đớn của Trần Hữu Khang vang lên phía .

 

Lòng quặn thắt, bước chân vô thức khựng .

 

"Mẹ ơi, con sai , đừng , con van xin đừng , viên nam châu đó là cha bảo con lấy, trong lòng con chút nào ."

 

Trần Hữu Khang đến khản cả giọng, như thể thật sự rời xa .

 

hiểu.

 

Nó chỉ cảm thấy Trần Hoài An bảo vệ nó.

 

Nó sợ bỏ , tình cảnh của nó sẽ .

 

, sẽ đầu nữa.

 

***

 

Sau khi xuất giá, cha bất ngờ tin vui, sinh thêm cho một .

 

Bây giờ nó năm tuổi, mới bắt đầu học vỡ lòng.

 

Trước đây ưa nó.

 

Bây giờ nghĩ , chẳng qua là vì Trần Hoài Viễn luôn với rằng, cha già sinh con là sợ tài sản gia đình tuồn ngoài, là đề phòng con rể, cũng là đề phòng .

 

, ít cãi vã với cha .

 

Không ngờ, bây giờ trở về nhà, nắm c.h.ặ.t t.a.y , giọng non nớt hỏi cha .

 

"Trưởng tỷ về, thể đừng để tỷ nữa ?

 

"Con thấy tỷ phu và cháu luôn chọc tức tỷ , cha xem, tỷ về, mi mắt ướt, chắc chắn ."

 

Lời trẻ con vô tư, nhưng trúng tim đen.

 

Nghe Vương Minh Thừa xong, hốc mắt chợt đỏ hoe.

 

Bà cũng đến nắm tay .

 

Có lẽ nghĩ đến chia tay vui vẻ, lời của bà cũng cẩn trọng, mang theo chút thăm dò lấy lòng: "Bảo Châu, con định ở mấy ngày?"

 

 

Loading...