Trùng Sinh Nông Gia Có Không Gian - Chương 64
Cập nhật lúc: 2025-09-28 04:33:06
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Uyển Nhi lo lắng: “Đại nương, thể như !” Mã Đại Mỹ lão thái thái Nam Thần bỏ Đổng thị, trong lòng liền thầm sướng thôi. Nàng đây ở trong thôn sở dĩ luôn vẻ như thế, chẳng vì ưa cái mệnh của Đổng thị ? Rõ ràng đều cùng chạy nạn đến Hướng Dương thôn, cùng là nữ nhân, vì nàng may mắn như ? Tướng công sủng nàng như báu vật, con cái cũng quấn quýt bên nàng , chuyện đều rơi trúng nàng hết chứ!
“Tần cô nương, ngươi đấy, cũng cần thấy với Đổng thị. Có câu thế nào nhỉ, vì trời tru đất diệt. Nam Thần là một nam nhân , nếu ngươi thể thê tử của Nam Thần, cứ đợi mà hưởng phúc sủng ái !”
Trong lòng Tần Uyển Nhi tựa như một chú nai con đang xô loạn, nàng dùng tay giữ chặt , nhưng sợ lão thái thái thấy, bèn cúi đầu, gì thêm.
Còn Mã Đại Mỹ thì đường cứ liên tục vẽ những viễn cảnh tươi cho lão thái thái: “Ta cho ngươi , Tần cô nương đây ở thôn của chúng , nổi tiếng là hiền thục hiểu lễ. Còn những hầu bên cạnh nàng , ai nấy đều giỏi giang. Nếu ngươi một nàng dâu như Tần cô nương để hầu hạ, thì khỏi , cứ thế mà hưởng phúc !”
Trong một chiếc xe ngựa khác, Tống Đại Sơn cùng Tống Lão Đại và Tống Lão Nhị thì lạc quan như Tống lão thái thái. Bọn họ đang bàn bạc chuyện Nam viên ngoại lão tam mới là đứa con mà ông nhận, nhưng đáng tiếc bọn họ vứt xuống núi Thiên Vương .
Tống Lão Đại : “Các ngươi cũng cần quá mức cẩn thận, chừng Nam viên ngoại chúng lão tam chết, thì sẽ tìm nữa !”
Tống Đại Sơn liếc mắt Tống Lão Đại: “Ngươi là đồ ngốc ? Chúng với ông là lão tam dẫn vợ con đoạn tuyệt quan hệ với chúng , rời khỏi Đại Lương thôn, , tung tích. Ông thể phái tìm ?”
Tống Lão Đại kinh ngạc: “Cái gì, các ngươi như ? Vậy báo cho một tiếng?”
Tống Đại Sơn trừng đôi mắt lớn Tống Lão Đại: “Trước khi chúng huyện thành chẳng bàn bạc ở nhà ? Nếu vạn nhất sự việc bại lộ, thì lão tam dẫn vợ con đoạn tuyệt quan hệ mà rời , chúng cũng họ . Khi bàn bạc chuyện với thôn trưởng, ngươi chẳng cũng mặt đó ?”
“Ta! Ta thấy trong nhà lao nhiều hình cụ như liền hoảng sợ, đầu óc trống rỗng nhớ gì cả. Ngươi xem tay của , chính là bọn chúng đ.á.n.h gãy sống sượng, còn thể nghĩ gì nữa, đương nhiên là gì nấy !”
Tống Lão Nhị : “Ta cũng , cha, cái nhà cũ tối tăm đó đáng sợ đến nhường nào !”
“Hai đứa các ngươi, haizz, các ngươi thế nào cho đây!”
“Cha, chúng tiếp theo , gặp lão tam thì thế nào?”
“Còn thể nữa, chỉ đành cầu trời phù hộ của Nam viên ngoại vẫn tìm thấy lão tam thôi!”
Tống Lão Đại : “Theo lý mà , chúng đều cả nhà lão tam c.h.ế.t , ông hẳn là sẽ tìm nữa chứ!”
Tống Đại Sơn thực sự túm tên tiểu tử đ.á.n.h cho một trận: “Ngươi tưởng ngươi gì ông sẽ tin nấy ? Người thể tích lũy cơ nghiệp lớn như là từ trời rơi xuống ? Dù là sống chết, ông cũng sẽ phái điều tra, chỉ xem ông tra thôi! Nhớ kỹ, lát nữa nếu gặp lão tam, các ngươi cứ một mực chúng thê t.h.ả.m đến nhường nào, và khi xuống xe thì nhanh chóng thông báo cho vợ các ngươi. Cứ chúng từ chỗ khác tin lão tam còn sống, vì tìm lão tam một nhà, chúng bán ruộng bán nhà ngoài tìm họ, một đường ăn hết khổ cực, chịu hết tội !”
“Ông tin ?”
“Không tin thì chứ, ông chẳng lẽ còn nhận cha !”
Tống Đại Sơn cũng tán thành lời của lão nhị: “Lão tam ngu ngốc, sẽ tàn nhẫn đến mức nhận chúng . Các ngươi chỉ cần nhiều lời ý với vợ chồng họ, đừng như ba ngày hai bữa hoặc là ức h.i.ế.p , hoặc là châm chọc giễu cợt cả nhà họ nữa!”
Hai đều . Sau đó Tống Đại Sơn ba con trai của Tống Lão Đại : “Các ngươi cũng , gặp cặp song sinh , phép ức h.i.ế.p chúng nữa!”
“Đã !”
Kế hoạch của bọn họ , đáng tiếc bọn họ đến muộn một bước, Nam viên ngoại tìm thấy Nam Thần, và nhận !
9. Nam Thần và Nam viên ngoại đối diện bên bàn giường sưởi. Nam viên ngoại từ trong lòng lấy một tấm ngọc bài bạch ngọc dương chi chất liệu cực : “Mẫu ngươi từng với , tấm ngọc là do đó tự tay tháo xuống từ ban thưởng cho nàng !”
Mèo Dịch Truyện
Nam Thần khẽ nhíu mày, tấm ngọc bài đặt mặt bàn, chút khách khí : “Nói thì đường hoàng lắm, gì mà mẫu khi rời cung may mắn Hoàng thượng lâm hạnh. Nói trắng , chính là ông cưỡng bức mẫu , đưa một tấm ngọc bài rách nát mà còn ghi nhớ ân đức của ông , hừ, điều đó là thể! Ta phủ nhận, mẫu cực khổ sinh , vì hy sinh tính mạng, nhưng vô tội chừng nào, nhà họ Tống sỉ nhục ngược đãi, cả thôn nhạo là nghiệt chủng, mỗi ngày hết việc, chịu hết đòn, đến khi nào mới điểm dừng. Ngươi loại ngày tháng đó khiến tuyệt vọng đến nhường nào ? Ta một chịu khổ chịu tội thì cũng đành, nhưng trớ trêu , tên Tống Đại Sơn còn sĩ diện, khác ích kỷ, bạc đãi , đó tùy tiện mua một nha đầu ở huyện thành về vợ cho . Từ đó, biến thành hai cùng chịu khổ, chúng sinh con, biến thành cả nhà cùng chịu khổ. Ta xin hỏi ngươi, vợ con vô tội chừng nào?”
Nam viên ngoại Nam Thần đến nỗi tim như bóp chặt mà đau đớn: “Hài tử, những nỗi khổ con chịu, đều là do đường một tay gây . Chuyện năm đó, là đường suy xét đủ chu , con hận thì cứ hận . Ta vạn ngờ tên Tống Đại Sơn đó bề ngoài thành thật đáng tin cậy, nhưng bên trong âm hiểm xảo quyệt đến . Hắn thu của một khoản tiền nuôi dưỡng lớn như thế chăm sóc con tử tế, là do đường mắt như mù!”
“Haizz!” Nam Thần thở dài một tiếng, đang chủ cũ mà bất bình, tại những thành thật, chất phác luôn ức hiếp? Tại kẻ xa, độc ác thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?
10. “Hài tử, dù nữa, thế của con bày ở đây . Hoàng đế tiền triều là phụ ruột của con, và con là hoàng tử duy nhất của tiền triều còn sống sót đời. Mặc dù mẫu con lúc lâm chung dặn dò , nàng hy vọng con giống như con cái nhà bình thường, bình an vui vẻ, khỏe mạnh vô ưu mà lớn lên, đường thành lời dặn dò của mẫu con, nhưng bây giờ cũng muộn. Con còn trẻ, đường cũng còn chút tích góp, con theo đường về , đường sẽ mời cho con, chăm sóc con thật !”
Nam Thần lạnh một tiếng: “Tiền triều diệt vong hai ba mươi năm , , ngươi còn bồi dưỡng cái phế hoàng tử phục hưng đại nghiệp ư?”
“Không, ý đó, chỉ là hy vọng con cũng thể như những công tử quý tộc nhà giàu , mặc lụa là gấm vóc, ăn sơn hào hải vị, hưởng thụ nha tiểu tư hầu hạ!”
Nam Thần cảm thấy, lời Nam viên ngoại thật buồn . Đừng mặt chỉ là đường của chủ cũ, cho dù là ruột ban cho, thì đó cũng là của khác cho. Tiêu tiền của khác cho, thể thoải mái bằng tiền tự kiếm !
“Không cần. Chắc hẳn khi đến đây, ngươi phái điều tra . Ta một nhà máy xi măng, và một nông trường. Hai chỗ ăn đều coi là kiếm tiền, cho nên chúng thiếu tiền tiêu. Còn như ngươi , cái gọi là cuộc sống công tử quý tộc nhà giàu, càng cần!”
Nam viên ngoại một cảm giác bất lực, dù ông thế nào cũng vô ích. Nam Thần giống như khoác lên một lớp giáp bảo vệ dày, cho ông bất kỳ cơ hội thể hiện nào. Ông thở dài một : “Nếu con chịu về cùng , cũng nhận bạc đưa cho con, thì tấm ngọc bài con hãy nhận lấy !”
“Không cần, tấm ngọc bài đối với các ngươi lẽ là vật ban thưởng của Hoàng đế tiền triều, nhưng đối với mà , nó chính là bằng chứng mẫu cưỡng bức!”
“Haizz!” Nam viên ngoại, thở dài khuyên giải: “Hài tử, chúng sống trong thế đạo , thì tuân theo quy tắc của thế đạo . Sấm sét mưa móc đều là ân vua! Cho dù con , con cũng ơn mà nhận lấy, nếu con chính là kháng chỉ bất tuân, ở quyền trị tội con. Nhẹ thì con một chịu hình, nặng thì liên lụy cả nhà con. Đường đang ép con, chỉ là con hiểu rằng, những chuyện dù con kháng cự đến mấy, cũng thể đổi gì! Mẫu con nàng hối hận khi sinh con! Cho nên nàng cũng oán hận phụ hoàng con! Con hiểu ý ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-nong-gia-co-khong-gian/chuong-64.html.]
Nam Thần trầm mặc. , cả nhà họ từ thế giới hiện đại xuyên tới, nơi mà đều bình đẳng. nơi đây là cổ đại, nơi mà phân biệt rõ ràng, dân thường quyền lực như loài kiến hôi. Lời của Nam viên ngoại như một gáo nước lạnh tạt , khiến tỉnh ngộ.
Nam Thần gì nữa, cầm lấy tấm bạch ngọc dương chi khắc hình rồng, trầm giọng : “Đã , đường , tấm ngọc bài xin nhận!”
Hòn đá trong lòng Nam viên ngoại cuối cùng cũng rơi xuống đất, ông cũng vô cùng cảm động vì Nam Thần gọi là đường : “Tốt, con nghĩ thông suốt là . Sau , nếu con về, bất cứ lúc nào cũng thể dẫn vợ con về. Ta sẽ chuẩn sân viện cho các con ở nhà.”
Nam Thần sở dĩ tranh cãi đến , phần lớn cũng là chủ cũ mà bất bình. nếu những cố chấp đó một khi buông bỏ, Nam Thần liền cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều. Chàng gật đầu đáp: “Được! Sau , đường cũng thể tùy thời ghé qua, nhà cũng nhiều phòng, lúc nào ghé qua cũng chỗ ở!”
Nam viên ngoại Nam Thần những lời mềm mỏng , hai mắt nóng lên, nước mắt tức khắc chảy dài: “Ừm, ừm, sẽ đến. Không chỉ đến, còn sẽ dẫn thím con, cùng các đường đường đến thăm con. À , một chuyện vẫn với con, cách đây lâu ghé thăm nhà ngoại của con. Ông ngoại và bà ngoại con đều vẫn khỏe mạnh, còn hai ruột của con nữa. Hai mươi năm nay, họ một ngày nào nhớ nhung con!”
Tâm trạng Nam Thần phức tạp, ngờ ở cổ đại , nhiều như : “Ta, còn ông ngoại và các ?”
“Đó là đương nhiên. Mẫu con là trưởng nữ, lúc đó gia cảnh ông ngoại con , mẫu con liền cung cung nữ. Lương tháng của cung nữ khá cao, mỗi tháng hai lạng bạc, khi may mắn, còn các chủ tử trong cung ban thưởng. Cho nên nhà ông ngoại con nhờ lương tháng của mẫu con mà sống cuộc sống . Cung nữ đến hai mươi tuổi là thể rời cung gả chồng, cũng lỡ việc đại sự cả đời. Kinh thành hoặc các thị trấn xung quanh kinh thành mỗi năm đều nhiều gia đình đưa con gái phỏng vấn hoàng cung, nhưng mà, đa đều qua . Cung đình yêu cầu cao trong việc tuyển chọn cung nữ, ai là , nhưng mẫu con , con lợi hại ?”
Nam viên ngoại khen ngợi mẫu , sực tỉnh, ông mới vỗ trán khổ : “Ối chao, con xem , đây đang với con về ông ngoại và hai của con , sang mẫu con !”
Nam Thần : “Không đường , thích kể chuyện về mẫu !”
Nam viên ngoại hai mắt nóng lên, giọng nghẹn ngào: “Ta nhiều về mẫu con, cơ hội sẽ để ông ngoại và hai của con kể cho con nhiều hơn về chuyện của mẫu con!”
Nam Thần gật đầu: “Ừm! Được!” Chàng hiện tại thể hứa hẹn gì với Nam viên ngoại, cho nên cũng nhiều lời!
Tiễn chân vị đường mới nhận , tâm trạng Nam Thần vẫn thể bình tĩnh , đang cảm niệm mẫu của chủ cũ, mà đang hoài niệm về thế giới hiện đại mà từng sống. Nói chính xác hơn, đang hoài niệm về quốc gia mang sự công bằng, bình đẳng cho giới tính, lứa tuổi! Chỉ khi từng sở hữu, mới
là đ.á.n.h mất những gì! Đổng phu nhân từ trang viên trở về, thấy Nam Thần đang thất vọng và tiếc nuối.
“Phu quân, ?”
Nam Thần hít sâu một , nặng nề thở : “Không , chỉ là đang nhớ về thế giới mà chúng từng sống thôi!”
“Hừ, nhớ nó chi chứ, về nữa thì đừng nghĩ đến nữa, trong lòng sẽ dễ chịu hơn đôi chút. Mà , khách tiếp đãi ở nhà , ?”
“Y !”
“Ai ?”
Nam Thần bí ẩn, ghé sát tai Đổng phu nhân khẽ : “Nói lẽ nàng tin, , thế của thể hề tầm thường!”
“Không tầm thường thế nào?”
Nam Thần kéo Đổng phu nhân tẩm phòng của họ, đoạn ấn nàng xuống giường đất, mới : “Nàng vững vàng nhé, sắp đây, đừng để ngã khỏi giường!”
Đổng phu nhân sốt ruột: “Ôi chao, đúng là lề mề quá. Rốt cuộc đây, thì về việc đây, trong trang viên còn một đống việc đang chờ đấy!”
“Ta đây, thực , là di phúc tử của tiền triều hoàng đế!”
“Ý là , di phúc tử? Tiền triều hoàng đế?”
“À, chuyện thì dài dòng lắm, chính cũng cảm thấy như đang mơ !”
Đổng phu nhân : “Ta đồn, tiền triều hoàng đế là vị hoàng đế hiện tại phản thành công mới triều đổi đại. Tiền triều hoàng đế cùng những phi tử hậu cung của y một ai thoát , hơn nữa, con cháu của y càng hiếm hoi, chẳng đứa nào sống sót cả! Chàng đang dọa đấy ?”
Nam Thần gật đầu: “Không , là thật, là một ngoại lệ!”
Sau đó, Nam Thần bèn kể cặn kẽ cho Đổng phu nhân về việc mẫu ruột của thể m.a.n.g t.h.a.i y , và thế nào đến Bắc Cảnh .
Đổng phu nhân: “Phu quân, cảm giác như đang xem một bộ kịch truyền hình chứ? Tình cảnh của thế , kịch truyền hình cũng dám dựng như nhỉ?”
“Ai bảo !”
“Hì hì hì!” Đổng phu nhân đột nhiên đè nén tiếng , đoạn lớn tiếng : “Ấy, xem, là hoàng tử , thì chẳng là hoàng tử phi ?”
“Nàng đính chính , là tiền triều hoàng tử! Một hoàng tử vô hiệu, phế bỏ!”
“Thế thì! Ta cũng cam lòng. Hoàng tử phi phế thì chứ, ít nhất cũng mang hai chữ 'hoàng tử' mà!”