Trùng Sinh Nông Gia Có Không Gian - Chương 216
Cập nhật lúc: 2025-09-28 14:07:08
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giữa tiết hạ oi ả, nhiệt độ ngoài trời vọt lên ba mươi tám, ba mươi chín độ, nhiệt độ mặt đất càng chạm ngưỡng bảy mươi mấy độ. Nam Chiêu Chiêu ung dung luồng khí lạnh mười tám, mười chín độ, thưởng thức dưa hấu ướp lạnh, nhâm nhi ly nước ngọt sảng khoái, lười biếng thả chiếc sofa da kiểu Âu, xem ti vi tận hưởng cuộc sống. Bên cạnh, v.ú nuôi trong nhà còn mang đến cho nàng chiếc bánh ngàn lớp từ thịt sầu riêng Musang King hảo hạng. “Tiểu thư, nô tỳ cắt thành miếng nhỏ dùng thìa xắn ăn luôn ạ?”
“Cứ đặt đó , sẽ dùng thìa xắn ăn!”
Mèo Dịch Truyện
“Vâng, ạ!” Vú nuôi chuyên phụ trách bánh ngọt trong bếp đặt bánh sầu riêng ngàn lớp xuống rời . Duy chỉ quản gia vẫn sofa, sẵn sàng chờ lệnh.
Nam Chiêu Chiêu liếc mắt một cái, dời tầm mắt về chương trình ti vi, miệng hỏi: “Vương di, khi nào phụ mẫu về?”
“Tiểu thư, và thái thái dự tiệc thương nghiệp, e là đến tối mới về ạ!”
Nam Chiêu Chiêu ừ một tiếng, chẳng mấy bận tâm. Nàng quen , khi công việc ăn của phụ càng ngày càng phát đạt, các cuộc xã giao thương nghiệp cũng ngày càng nhiều. Đôi khi cần mẫu nàng cùng tham dự. Dĩ nhiên, mẫu theo cùng còn một mục đích khác, đó là giúp phụ nàng ngăn chặn những “hoa dại cỏ dại” ngoài . Ai bảo phu thê họ ân ái mặn nồng đến thế cơ chứ!
Đột nhiên, thời bỗng nhiên tĩnh lặng, gian xuất hiện sự vặn vẹo d.a.o động, một âm thanh quen thuộc gì bằng lọt tai nàng: “Ngươi sống những ngày tháng đúng là quá đỗi an nhàn!” Nam Chiêu Chiêu thoáng ngẩn cứng đờ đầu sang bên cạnh.
“Đại… Đại sư ?” Nhìn thấy Đại sư đích đến thăm, Nam Chiêu Chiêu cảm giác như một học trò phạm thầy bắt quả tang. “Hì hì, đến đây gì?”
“Nếu đến nữa, chăng ngươi sẽ cứ ở lì đây hưởng lạc cả đời ! Ngươi xem ngươi, chỉ đến Thiên giới một chuyến, mới mấy ngày thôi, Thiên giới một ngày hạ giới một năm, mấy năm nay chẳng ai quản ngươi nữa ? Tu vi của ngươi tu luyện đến ? Không cần , một cái là , tu vi của ngươi vẫn còn dừng ở Luyện Khí tầng chín!”
“Đại sư đến Thiên giới ư? Vậy mang theo quà gì cho ? Sư phụ và Nhị sư , Tam sư , Tứ sư quà gì mang đến tặng ?”
“Tiểu Ngũ, quá tham lam đó, các sư tặng cho Thần Cực pháp khí đủ nhiều , tự hỏi xem cái nào dùng nghiêm chỉnh ?”
Nam Chiêu Chiêu Tần Quảng hỏi đến mức chột vô cùng, “Ta, cũng cơ hội nào mà!”
“Thật , thế giới ít tiểu quỷ lảng vảng tác quái ở dương gian, Vạn Quỷ pháp ấn của từng dùng một nào ? Còn nữa, Thần khí Không gian Chiết Điệp mà Nhị sư tặng , dùng mấy ?”
Nam Chiêu Chiêu chột cúi đầu mân mê ngón tay, giọng thiếu tự tin đáp: “Cái đó gọi là Như Ý Xa mà, thích lắm!”
“Thích mà dùng, bao nhiêu bảo bối cứ để đó bám bụi ư?”
“Ta sẽ dùng mà!”
Tần Quảng đau đầu đỡ trán , “Chuyện nữa, nhớ tu luyện, luyện công lơ là, ?”
“Vâng Đại sư , nơi linh khí, mà, nhưng những tiểu thú và tiểu pháp khí của đều đang tu luyện trong tâm cảnh, tu vi của chúng nó tăng tiến nhanh đó!”
Tần Quảng Nam Chiêu Chiêu chọc giận đến phát hỏa nữa, “Muội còn dám , là chủ nhân của chúng nó, mà tu vi của chúng nó vượt qua , còn thấy vinh quang ? Muội sợ ngày chúng nó chê chủ nhân như quá yếu mà bỏ rơi , tìm chủ nhân khác ư?”
Nghe , bàn tay nhỏ mũm mĩm của Nam Chiêu Chiêu vung lên nhẹ nhàng : “Không , chúng nó tuyệt đối sẽ phản bội ! Huynh cứ yên tâm .”
“Muội… Thôi , dù chuyện truy cứu, còn công việc ở địa phủ, nghiêm túc ?”
“Cái … …” Nam Chiêu Chiêu chột thôi, nàng thể rằng từ khi Sở Tiêu Trừ Chấp Niệm mở cửa đến nay, nàng chỉ nhận một nhiệm vụ thôi ư? Chuyện đương nhiên thể , nhưng thì cũng thể giấu thần thông của Đại sư .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-nong-gia-co-khong-gian/chuong-216.html.]
“Không cần “” “của ” gì nữa, chỉ một nhiệm vụ đúng ? Hơn nữa, nhiệm vụ đó còn cực kỳ cẩu thả, lỗ hổng khắp nơi, mấy đối tượng nhiệm vụ sớm nhận sự bất thường của !”
“Sao thể như ?”
“Sao thể chứ? Muội tưởng diễn xuất của lắm ?”
Nam Chiêu Chiêu thấy chuyện gì cũng thoát khỏi pháp nhãn của Đại sư , khoảnh khắc tiếp theo, nàng ngả lưng ghế sofa, dứt khoát buông xuôi, “Vậy xem thế nào đây, mặc kệ, ở thế giới , chỉ gì cả, tâm ý ở bên phụ mẫu , phụng dưỡng họ đến cuối đời, để báo đáp ơn dưỡng d.ụ.c của họ!”
“Muội đúng là giỏi kiếm cớ để lười biếng!” Tần Quảng đành bó tay với Nam Chiêu Chiêu, ai bảo đây là tiểu sư mà y tốn công vô mới thể gom nhặt tất cả những mảnh tàn hồn với từ ba ngàn thế giới, hao phí vạn năm thời gian. Thật đau đầu, nếu nàng phụng dưỡng phụ mẫu phàm nhân của nàng đến cuối đời, thì cứ để nàng , dù tuổi thọ của nàng dài, mấy chục năm ngắn ngủi còn bằng một phần vạn tuổi thọ của nàng. Tương lai còn dài, cứ cho tiểu nha đầu một .
“Đại sư , đây lười biếng, đây gọi là hiếu thuận!”
“Được , cứ cho thời gian tròn chữ hiếu, nhưng tương lai thế giới sẽ hứng chịu đủ loại thiên tai cực đoan, đừng trách nhắc nhở , thuộc về thế giới , phép can thiệp quỹ đạo vận hành của thế giới , nếu , nó sẽ sụp đổ như thế giới từng ở!”
“Thiên tai cực đoan?” Tần Quảng nhiều như , Nam Chiêu Chiêu chỉ mấy chữ đó.
“ , đến lúc đó sẽ nhiều mất sinh mạng, chuẩn tâm lý , đừng dại dột tay can thiệp!”
Nàng gấp gáp hỏi: “Chuyện gì ? Thế giới khoa học kỹ thuật phát triển, sống cũng đều sung túc, lẽ thiếu kinh phí ứng phó thiên tai, còn nữa, những thiên tai đó từ mà , nghiêm trọng đến , ai đắc tội Thiên Đạo, nên Thiên Đạo mới giáng xuống thiên phạt ?”
Tần Quảng lắc đầu, “Chuyện liên quan đến Thiên Đạo, là do những nghèo thế giới cảm thấy thế sự quá bất công, giàu thì quá giàu, nghèo thì quá nghèo, nên họ liên kết phá hoại vòng tuần tự nhiên của thế giới . Dẫn đến khí hậu biến đổi cực đoan, nhưng cũng cần quá lo lắng, nhân quả tuần là điều khó tránh khỏi, chỉ cần một bên quan sát là !”
Nam Chiêu Chiêu gật đầu, “Ta hiểu , chỉ bảo vệ phụ mẫu sinh thành và dưỡng d.ụ.c cùng với mà họ quan tâm, những khác, sẽ can thiệp!”
“Tốt lắm, hãy nhớ những lời , đừng can thiệp quy tắc vận hành của thế giới , nếu hậu quả sẽ thể tưởng tượng nổi, còn nữa, hãy lấy Linh Nguyên Châu của đây!”
“Để gì?” Nam Chiêu Chiêu căng thẳng thôi, chỉ sợ Đại sư tịch thu Linh Nguyên Châu của nàng!
“Ta còn thể gì chứ, đương nhiên là giúp cường hóa một chút , cái lười biếng như , linh khí trong Linh Nguyên Châu sớm muộn gì cũng sẽ cạn kiệt, đến lúc đó đừng mà nhè!”
“Hì hì, vẫn là Đại sư nhất!”
“Đi , mau lên!”
“Vâng!”
Nam Chiêu Chiêu tiện tay lấy Linh Nguyên Châu mà nàng treo lơ lửng gian hải đảo . Viên châu to bằng bát miệng tỏa từng đợt linh khí xanh biếc. Nàng hai tay dâng Linh Châu đến mặt Tần Quảng : “Đây ạ, Đại sư !”
Tần Quảng một tay nhận lấy Linh Nguyên Châu, mặt Nam Chiêu Chiêu thi triển pháp thuật. Mười mấy phút , viên Linh Nguyên Châu mà Tư Luật tặng Nam Chiêu Chiêu lớn hơn cả quả bóng rổ mấy . Y lo lắng Nam Chiêu Chiêu thể đưa Linh Châu về gian, nên đến cùng, bảo Nam Chiêu Chiêu đưa y cùng gian, giúp nàng an trí Linh Nguyên Châu.
Khoảnh khắc tiếp theo, linh khí trong gian hải đảo của Nam Chiêu Chiêu lập tức trở nên tươi mới. Nam Chiêu Chiêu hít sâu mấy , linh khí theo đó cơ thể nàng, khiến nàng cảm thấy từng lỗ chân lông cơ thể đều trở nên sảng khoái vô cùng.
Sau khi Tần Quảng an trí Linh Nguyên Châu cho Nam Chiêu Chiêu, y quanh gian hải đảo của nàng. Thần thức khổng lồ của y khuếch tán , chỉ trong một thở chạm đến bức tường gian!