Loại pháo hoa lễ hội lớn nhất trong nước hiện nay, nhập khẩu từ Nhật Bản, an , đáng tin cậy,  ô nhiễm hạt nhân, sạch sẽ và hợp vệ sinh.
 
 
Tiêu Dương trố mắt  thùng pháo hoa lớn như , há hốc mồm:
 
 
“Anh hai,   khoa trương quá ?”
 
 
Trịnh Hạo đầy vẻ khinh bỉ:
 
 
“Thứ chuyện sến sẩm như b.ắ.n pháo hoa để cua gái cũng  , mà  cho hoành tráng một chút  ‘mềm nhũn’  ?”
 
 
Tiêu Dương   nên lời.
 
 
Lôi Ân, thằng cả, và Trịnh Hạo, thằng hai, hợp sức khiêng pháo hoa xuống  ký túc xá nữ. Hai  che mặt, sợ  trường phát hiện.
 
 
Các bạn học xung quanh  tò mò về tạo hình của ba  , đều lấy điện thoại .
 
 
Tiêu Dương đeo tất da che mặt, cầm loa lớn tiếng hô: “Châu Vịnh!”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Bạn cùng phòng của Châu Vịnh vẫy tay với Châu Vịnh đang  nhạc bằng tai : “Châu Vịnh! Hình như   gọi  ở  lầu!”
 
 
“Châu Vịnh! Em  đây,   chuyện   với em!”
 
 
Châu Vịnh hình như thật sự  thấy   dùng loa gọi .
 
 
Cô  cùng bạn cùng phòng   hành lang, thấy    đeo tất da che mặt!
 
 
Cô  liếc mắt một cái  nhận  đó là Tiêu Dương. Hai   từng thẳng thắn đối diện,   sâu cạn, cô  dài ngắn.
 
 
Cô  che miệng nhỏ , mắt cong thành hình lưỡi liềm, cái tên khốn nạn !
 
 
Tiêu Dương cầm loa: “Ái phi! Trẫm  cho nàng xem giang sơn mà trẫm  đánh đổi !!!”
 
 
Lôi Ân, thằng cả, bịt mũi mở lồng bồ câu, những con bồ câu trong lồng lũ lượt bay  từ phía  Tiêu Dương.
 
 
Trịnh Hạo, thằng hai, châm lửa đốt “Vạn Lý Giang Sơn Mỹ Nhân Đồ”.
 
 
“Bùm!”
 
 
“Bùm!”
 
 
Sau từng tiếng nổ lớn, từng chùm pháo hoa liên tiếp vút lên trời, lập tức soi sáng cả bầu trời đêm!
 
 
Vô  hoa trời nở giữa trăng, mây ngũ sắc lượn quanh đài gấm.
 
 
Châu Vịnh ngẩng đôi mắt  lên,  cảnh tượng , trong mắt cô tràn ngập những hạt ngọc trai lấp lánh.
 
 
Lòng cô như  lấp đầy bởi mật ngọt, từng vệt pháo hoa lấp đầy tình yêu cô dành cho Tiêu Dương.
 
 
--- Chương 56 Bệnh viện Hữu Nghị đầu tư quảng cáo ---
 
 
Huấn luyện quân sự còn  đầy một tuần nữa là kết thúc, Tiêu Dương nhận  điện thoại của Trần Nhị Hỷ:
 
 
Giọng Trần Nhị Hỷ vẫn điềm tĩnh: “Có một quảng cáo của Bệnh viện Nam khoa Hữu Nghị, các    nhận ?”
 
 
Tiêu Dương kiên quyết từ chối: “Loại quảng cáo   thể nhận, nhận  thì các công ty khác sẽ  chúng  thế nào chứ!”
 
 
Trần Nhị Hỷ báo giá: “Họ  giá 10 vạn! 20 giây, chạy luân phiên một tháng.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-95.html.]
 
Tiêu Dương lập tức đáp: “Nhận!   ăn  bao giờ quan tâm đến ánh mắt của  khác!”
 
 
Có  là quan tâm đến tiền ? Đương nhiên  !    hứng thú với tiền!
 
 
Người cũng   hứng thú với tiền là Hồ Huệ Quân, cô  phụ trách mảng quảng cáo của Truyền thông Mộc Tinh.
 
 
Châu Vịnh quấn quýt Tiêu Dương,    ăn tối cùng . Hai  ăn lẩu Triều Sán bên ngoài trường.
 
 
Miếng thịt trong bát Châu Vịnh  nóng, cô bĩu môi nhỏ đáng yêu thổi thổi:
 
 
“Tối hôm đó    che mặt ,  gì đáng  hổ đến thế ? Hay là     khác   là bạn trai của em?”
 
 
Tiêu Dương gắp viên bò viên  bát Châu Vịnh:
 
 
“Châu đại tiểu thư, nếu   che mặt, sớm   nhà trường thông báo phê bình  chứ! Bảo vệ đuổi theo  toát mồ hôi hột!”
 
 
Châu Vịnh ngẩng đôi mắt   Tiêu Dương, vẻ mặt lo lắng:
 
 
“Tối hôm đó bảo vệ  bắt   ?”
 
 
Tiêu Dương đắc ý: “Hề hề, đuổi hai tiếng đồng hồ, ngay cả chiến binh Sparta cũng  chạy nhanh bằng .”
 
 
Nghe    bắt , Châu Vịnh mới yên tâm:
 
 
“Hừm~ Anh cứ khoác lác ! Trước đây cõng em  mấy cây   thở hổn hển .”
 
 
Tiêu Dương còn định  thêm vài lời trêu chọc thì điện thoại  bàn reo lên.
 
 
Là Hồ Huệ Quân gọi đến. Điện thoại  kết nối, cô   lớn tiếng :
 
 
“Tiêu Dương! Cái tên Trần Nhị Hỷ khốn kiếp  bắt chúng  nhận quảng cáo cho bệnh viện bệnh xã hội,    là  đồng ý ?”
 
 
Tiêu Dương trực tiếp nuốt viên bò viên  bụng:
 
 
“Ừm...... Là  đồng ý. Người    là bệnh viện bệnh xã hội chứ? Người  gọi là Bệnh viện Nam khoa Hữu Nghị!”
 
 
Giọng Hồ Huệ Quân trong điện thoại  cần mở loa ngoài, cách một mét xung quanh đều  thể  thấy:
 
 
“  quan tâm họ gọi là bệnh viện gì! Loại quảng cáo  tuyệt đối  thể nhận!”
 
 
“Hiện tại những đối tác chúng  đang đàm phán, đang tiếp xúc, đều là những thương hiệu cao cấp như tiệm váy cưới, khách sạn, nhà hàng!”
 
 
“Cậu để những thương hiệu đó thấy  quảng cáo của loại bệnh viện , chúng  còn  ăn thế nào nữa?”
 
 
Tiêu Dương ngạc nhiên: “Cô gọi những thương hiệu đó là cao cấp ?.... Thế các cô  đàm phán thành công ?”
 
 
Nghe Tiêu Dương hỏi ngược , khí thế của Hồ Huệ Quân giảm  đôi chút:
 
 
“...Cái... cái ...   đang đàm phán đó .”
 
 
Tiêu Dương hiểu :
 
 
“Vậy là  đàm phán thành công. Người  đưa  một
 
 
quảng cáo 10 vạn một tháng, cô bảo  từ chối thế nào đây?”
 
 
Hồ Huệ Quân lý lẽ tranh cãi: