Chu Dĩnh thấy Tiêu Dương mặt mũi nhăn nhó: "Khó uống lắm ?"
 
 
Tiêu Dương gật đầu, thì thầm: " uống   nổi một ngụm."
 
 
Chu Dĩnh cầm ly rượu của Tiêu Dương lên, uống cạn một : "Cũng tạm , đúng là  khó uống thật, nhưng  đến mức khoa trương  ."
 
 
Tiêu Dương và Chu Dĩnh  từng uống rượu, nhưng  từng thấy tửu lượng của cô. Nhìn thế , hình như cô còn uống khỏe hơn cả ?
 
 
Chung Mạn Ngọc thấy Chu Dĩnh và Tiêu Dương  đến mức dùng chung một ly rượu, trong lòng  khỏi khó chịu.
 
 
Cô giả vờ đưa ánh mắt đa tình  chằm chằm Lưu Khải, khiến những   đó nổi da gà.
 
 
Chu Dĩnh  thấy, mỉa mai : "Này,  tình cũ của  giờ   lòng đổi  ,   trong lòng   khó chịu ?"
 
 
Tiêu Dương đẩy ly rượu trắng : "Cô  là kiểu gì,  là kiểu gì? Cô   thể là  tình cũ của  ư? Đừng đùa  nữa."
 
 
Chu Dĩnh tò mò: "Anh là kiểu gì?"
 
 
Tiêu Dương cầm chai nước khoáng lên: "Cỗ máy bé nhỏ đầy năng lượng, giấc mơ của hàng tỷ cô gái."
 
 
Chu Dĩnh uống một chút rượu, khuôn mặt ửng hồng  đáng yêu: "Tiêu Dương,   thích cái dáng vẻ bình thường mà  tự tin thái quá của ."
 
 
Tiêu Dương ho khan mấy tiếng.
 
 
Ý là cô  đang   là "phổ tín nam" ?
 
 
Lưu Khải thấy Tiêu Dương và Chu Dĩnh đầu kề đầu, trò chuyện  mật,   cũng  tình tứ với Chung Mạn Ngọc.
 
 
Ai ngờ ngoài khoảnh khắc đa tình  , Chung Mạn Ngọc  thèm để ý đến Lưu Khải nữa.
 
 
Chu Dĩnh ăn một miếng chân gà, phát hiện quá mặn!
 
 
Cô lén lút bỏ  bát Tiêu Dương.
 
 
Tiêu Dương  hề  , cắn một miếng, thấy mùi vị  đúng liền nhổ .
 
 
Chu Dĩnh thấy Tiêu Dương  phát hiện  hành động nhỏ của , tiếp tục thử từng món.
 
 
Cô phát hiện   mấy món ngon.
 
 
Tiêu Dương    mù: "Này, cô chủ Chu, cô  thử độc thì cũng đừng vứt đồ ăn thừa  bát  chứ."
 
 
Khuôn mặt ửng hồng của Chu Dĩnh: "Em tưởng   phát hiện  chứ ~ Cho  , uống chút rượu , khử trùng."
 
 
"Đừng, đừng cho  uống cái ,  thấy là sợ !"
 
 
Tiêu Dương  uống một ngụm nước, súc miệng, dù  thì  thề c.h.ế.t cũng  uống cái rượu Bạch Vân Biên đó, khó uống quá.
 
 
Lưu Khải   mấy vòng, đầu óc mơ màng,  buồn tiểu, liền  dậy   nhà vệ sinh.
 
 
Giải quyết xong việc cá nhân, lúc   rửa tay,    thấy một cô gái cao ráo xinh  đang chỉnh trang  nhan sắc  gương.
 
 
Ánh mắt và nụ  của cô khiến   giật  sợ hãi.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-79.html.]
 
Dưới tác dụng của cồn Bạch Vân Biên, Lưu Khải trở nên to gan hơn, cảm thấy lên núi đánh hổ cũng  thành vấn đề.
 
 
Cười dâm đãng: "Người ! Làm quen nhé??"
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Tần Mộng Nghiên khẽ nhíu mày. Không để ý đến Lưu Khải.
 
 
Lưu Khải cảm thấy   coi thường, loạng choạng  đến  mặt Tần Mộng Nghiên:
 
 
"Người , đừng khó gần như ,  quen một chút cũng  mất gì ..."
 
 
Lưu Khải nắm lấy cổ tay Tần Mộng Nghiên, còn  chạm  khuôn mặt xinh  của cô, nhưng  Tần Mộng Nghiên nghiêng  tránh thoát.
 
 
Tần Mộng Nghiên sắc lạnh kêu lên: "Anh  gì ! Buông  ."
 
 
Lưu Khải càng thêm hưng phấn, thậm chí  đưa tay  định sờ  n.g.ự.c Tần Mộng Nghiên.
 
 
Thí Gia Mộc  thấy tiếng kêu của Tần Mộng Nghiên, dẫn  bước  khỏi phòng,  thấy cảnh tượng khiến   nổi cơn thịnh nộ.
 
 
Dù  lợi dụng Tần Mộng Nghiên  , ít nhất cho đến bây giờ    từng vô lễ với cô như .
 
 
Thí Gia Mộc xông đến tát mạnh  mặt Lưu Khải một cái:
 
 
"Mày  nó tìm chết!"
 
 
Lưu Khải ôm má,  cái tát  khiến    thể tin nổi, mắt trợn tròn đỏ ngầu  chằm chằm Thí Gia Mộc.
 
 
Dần dần Lưu Khải cảm thấy  , cảm thấy  nước mũi chảy xuống, dùng tay sờ thử, thì  là m.á.u mũi.
 
 
Lưu Khải tức giận đến mức mất trí, hét lớn một tiếng: "Mày  nó mới tìm chết! Ông đây  đánh c.h.ế.t mày!"
 
 
Cậu  xông tới định đ.ấ.m Thí Gia Mộc một phát.
 
 
Đám bạn của Thí Gia Mộc xông  chặn Lưu Khải , một trong  đó đ.ấ.m mạnh  bụng Lưu Khải một cú!
 
 
Lưu Khải  cú đ.ấ.m   cho bụng quặn đau, nôn khan
 
 
mấy tiếng,  rượu trào lên cổ họng, rượu và thức ăn  uống  nôn  hết.
 
 
Tần Mộng Nghiên bịt mũi, dùng tay phẩy phẩy  khí, ghét bỏ  chằm chằm Lưu Khải đang  vật vã  đất, đôi mắt  tràn ngập vẻ mỉa mai, chế giễu Lưu Khải   tự lượng sức .
 
 
Khóe miệng Lưu Khải còn dính đồ nôn.
 
 
Thí Gia Mộc đầy vẻ hung ác, ánh mắt tràn ngập ghét bỏ,  xổm xuống lạnh lùng :
 
 
"Đánh c.h.ế.t tao? Mày chỉ  thế thôi ?"
 
 
Hắn   dậy hỏi Tần Mộng Nghiên bên cạnh: "Vừa  cái bàn tay heo nào  chạm  em?"
 
 
Tần Mộng Nghiên cắn đôi môi xinh , chỉ  tay  của Lưu Khải. Nghe thấy câu trả lời, Thí Gia Mộc  với  bên cạnh:
 
 
"Lấy một chai rượu, phế cái tay  của nó."
 
 
Hắn   một cách nhẹ nhàng như , cứ như   là phế một cánh tay, mà là giẫm c.h.ế.t một con rệp thối.