Tần Mộng Nghiên  ngang cửa phòng tắm, thấy Tiêu Dương thò đầu , tay vịn tay nắm cửa, vẻ mặt ngượng nghịu, cơ thể ẩn  cánh cửa, trong lòng  chút buồn . Cô lấy một túi Prada từ phòng ngủ chính, đưa qua khe cửa phòng tắm cho Tiêu Dương.
 
 
Tiêu Dương nghi ngờ hỏi: “Sao em  mua quần áo nam?”
 
 
Tần Mộng Nghiên mặt  đỏ: “Hôm đó mua giày ở cửa hàng,  tặng kèm miễn phí.”
 
 
Sao  thể!
 
 
Nếu  bán kèm thì còn  thể, chứ miễn phí? Cũng  tặng đồ nam! Thấy rõ nhưng   , Tiêu Dương mở khe cửa rộng hơn một chút, đưa tay nhận lấy túi.
 
 
Tần Mộng Nghiên  qua khe cửa, thấy chiếc khăn tắm   treo gọn gàng  vứt bừa bãi  giá, mặt cô càng đỏ hơn, cái tên ! Lại còn   với  một tiếng,     khăn tắm mới!
 
 
“Chờ , bàn chải đánh răng, đánh răng ! Hôi c.h.ế.t  !”
 
 
Tần Mộng Nghiên đưa bàn chải đánh răng cho Tiêu Dương,     bếp.
 
 
Tiêu Dương trần truồng  đánh răng,  dùng tay lục lọi quần áo trong túi, bên trong còn  cả tất và quần lót, ha ha, cái quái gì mà miễn phí tặng kèm chứ?
 
 
Tắm xong, đánh răng xong, còn dùng sữa rửa mặt của Tần Mộng Nghiên để rửa mặt, mặc quần áo chỉnh tề bước  khỏi phòng tắm, cảm thấy sảng khoái.
 
 
Chỉ cần  khác  nhắc đến,   nghĩ đến, thì chuyện say rượu  từng xảy .
 
 
Tần Mộng Nghiên nấu một bát mì gói  gia vị, chiên hai quả trứng ốp la, rót hai cốc sữa, đặt một chai tương ớt lên bàn.
 
 
“Thấy nhạt thì tự thêm .”
 
 
“Ừm.”
 
 
Tần Mộng Nghiên xưa nay  theo kiểu vợ hiền dâu thảo, bây giờ  thể phá lệ  bếp, kiếp  chắc  cứu cả thế giới , đừng  kén cá chọn canh nữa.
 
 
Tiêu Dương lặng lẽ ăn một miếng, quả nhiên, chẳng  mùi vị gì, tài nấu nướng quá đỗi bình thường, kiểu chó cũng  thèm ăn. Đành  lấy tương ớt cho  bát.
 
 
Tần Mộng Nghiên ăn một miếng,  hài lòng với tài nấu nướng của ,  Tiêu Dương đang thêm tương ớt. Vì Tiêu Dương   nhắc đến chuyện hôm qua,
 
 
Tần Mộng Nghiên cũng   gì, tò mò hỏi: “Sao   mang vệ sĩ khi  ngoài? Có nguy hiểm gì ?”
 
 
“Không nguy hiểm, chỉ là   màu, tỏ vẻ thôi. Thấy cũng thường, hợp đồng hết hạn thì  gia hạn nữa.”
 
 
Tiêu Dương  nhẹ bẫng, Tần Mộng Nghiên hiểu tính cách của ,   bao giờ  những chuyện cần  phô trương kiểu đó. Vì    , cô cũng  hỏi thêm.
 
 
Chuyện say rượu    , chuyện  tò mò    , nhất thời Tần Mộng Nghiên cũng    gì, lặng lẽ gắp trứng ốp la  bát Tiêu Dương. Hai  chìm  im lặng, trong phòng chỉ còn  tiếng húp mì.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-759.html.]
Rất lâu .
 
 
Bát của Tiêu Dương  cạn, chỉ còn  lớp dầu đỏ nổi lên . Nhìn khuôn mặt xinh xắn của Tần Mộng Nghiên, Tiêu Dương  chút  chắc chắn hỏi:
 
 
“Hôm qua     hôn em ?”
 
 
--- Chương 454: Tống Tiền ---
 
 
Chiếc Audi R8 cực kỳ ngầu của Tiêu Dương đang đậu yên vị ở bãi đậu xe ngoài trời  chung cư của Tần Mộng Nghiên. Lần   sân bay  lái Audi R8, vì cốp xe đó  đủ chỗ để hành lý.
 
 
Hai chiếc Audi A8 chống đạn một  một , ở giữa là một chiếc Mercedes G-Class, ba chiếc xe chạy  đường cao tốc đến sân bay Bằng Thành.
 
 
Buổi sáng, ánh nắng vàng rực như lưỡi kiếm xuyên qua mây, chiếu thẳng xuống, khiến    khỏi thấy  chói mắt.
 
 
Tiêu Dương  để vệ sĩ lái xe, tự  lái chiếc Mercedes. Trên ghế phụ lái, Tần Mộng Nghiên im lặng  đó, mái tóc dài như thác nước nhẹ nhàng vuốt ve má cô, càng tăng thêm vài phần quyến rũ mê hoặc.
 
 
“Hôm qua  thực sự  hôn em ?”
 
 
Tiêu Dương đeo kính râm,  chuyên chú  con đường phía ,   kìm  mở miệng hỏi.
 
 
“Sao   cảm thấy môi  hình như  mùi son môi?”
 
 
Tiêu Dương liếc  Tần Mộng Nghiên bên cạnh, dường như  tìm kiếm một chút câu trả lời từ biểu cảm của cô.
 
 
Khóe môi Tần Mộng Nghiên khẽ cong lên, lộ  một nụ  quỷ dị, giữ im lặng  trả lời Tiêu Dương.
 
 
Tiêu Dương  chút nản lòng, thôi , lười hỏi thêm, hỏi nữa, lỡ mà   chuyện  xảy  lúc say quên trời đất hôm qua, thì  khó xử chính là .
 
 
Anh bất lực lắc đầu, đạp mạnh chân ga, tăng tốc độ xe.
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Không lâu ,  đến sân bay Bằng Thành.
 
 
Tiêu Dương lái xe thẳng đến lối  sảnh khởi hành, mở cốp xe, lấy  hai chiếc vali,  bảo vệ sĩ đưa chiếc Mercedes G-Class  đỗ ở bãi đậu xe ngầm của sân bay.
 
 
Từng chứng kiến phí gửi xe mấy nghìn tệ của Tôn Vân Vân, giờ Tiêu Dương cũng lười vì tiết kiệm chút tiền đó mà lằng nhằng    , thà cứ đỗ xe ở sân bay luôn cho .
 
 
Tiêu Dương và Tần Mộng Nghiên  thủ tục lên máy bay thuận lợi,  đồng hồ, vẫn còn hơn một tiếng đồng hồ nữa máy bay mới cất cánh.
 
 
Hai  thong thả   phòng chờ hạng nhất, tìm một góc thoải mái  xuống.
 
 
Tiêu Dương tự rót cho  một ly cà phê,  Tần Mộng Nghiên hỏi: “Em  uống gì ?”
 
 
“Em  cần, xem tạp chí một lát là  .”