“Chát!”
 
 
Tiêu Dương vẫn đang hồi tưởng dư vị  ,    phòng  cú tát bất ngờ,  ôm mặt, mắt mở trừng trừng, tức giận hỏi: “Tôn Vân Vân! Cô  gì ? Lấy oán trả ơn ?!”
 
 
Cô gái    thần kinh ? Nhóm m.á.u AB ? Thật là khó hiểu mà!
 
 
“Vừa nãy  tại    trộm ?!”
 
 
Tiêu Dương giận dữ : “Mắt nào của cô thấy   trộm? Nếu    thế, cô  xuống  khỏi tường ?”
 
 
Tôn Vân Vân đỏ mắt: “Vậy  nãy... ở trong tủ quần áo...    đối với  cái... cái kiểu đó!”
 
 
Tiêu Dương  cùn: “ tưởng cô thích thế chứ!”
 
 
Tôn Vân Vân trách mắng: “  thích!”
 
 
Tiêu Dương ôm mặt: “Không thích thì cô thè lưỡi   gì?”
 
 
Tôn Vân Vân ấp úng: “ ....    gì !”
 
 
Tiêu Dương bỏ tay đang ôm mặt xuống, : “Cô   ?! Thế  nãy trong tủ quần áo cô còn ôm cổ ? Vừa hôn  cắn? Đây là  còn , chứ     tưởng cô chủ động đấy.”
 
 
Tôn Vân Vân nhất thời nghẹn lời,   hổ biến thành tức giận: “..... .... ....  đồ vô liêm sỉ!”
 
 
Tiêu Dương hào phóng phẩy tay: “Được   ,  vô liêm sỉ đấy! Chuyện như     đầu thì sẽ   thứ hai, quen là .”
 
 
Vòng n.g.ự.c của Tôn Vân Vân vì tức giận mà phập phồng lên xuống, đôi mắt  tức tối  chằm chằm: “Quen cái quái gì! Tiêu Dương.... Tiêu Dương....  đừng   bừa.....  còn   gì nữa?”
 
 
Tôn Vân Vân thấy Tiêu Dương khóe môi nở nụ  tà mị, từng bước tiến về phía , ánh mắt hoảng sợ bất an, cô vô thức lùi về ....
 
 
Tiêu Dương quả thật  chút mất kiên nhẫn,   chỉ hôn một cái thôi ,  gì to tát mà cứ lải nhải mãi thế!
 
 
Ban đầu, bản   thực sự   ý nghĩ nam nữ gì với Tôn Vân Vân, những gì   trong tủ quần áo   là do bản năng đàn ông. Người  xinh  như , hai  tiếp xúc   cách, bên cạnh  còn  chương trình giải trí để cổ vũ, là đàn ông thì ai mà nhịn nổi!
 
 
“Tôn Vân Vân,  hỏi cô, cô  thích  ?”
 
 
“Không thích!”
 
 
“Không thích thì ngày nào cũng phá hỏng chuyện  của , ngày nào cũng quấn lấy ,  thích thì hôm nay gọi  đến  gì?”
 
 
“  !”
 
 
“Cô rõ ràng là . Vừa nãy cô còn chủ động ôm .”
 
 
“Không ! Đây đều là do  tự tưởng tượng! Tiêu Dương,  đúng là một tên tự luyến!”
 
 
“Vậy mà cô còn chủ động thè lưỡi!”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-742.html.]
“Xì! Đó là vì   ...”
 
 
“Cô rõ ràng là  mà!”
 
 
Tiêu Dương dứt khoát ấn Tôn Vân Vân  cửa xe,  xe McLaren thấp tè, Tiêu Dương một tay ôm eo cô, một tay đỡ  gáy Tôn Vân Vân, cái miệng lớn của Tiêu Dương phủ lên đôi môi  đào của Tôn Vân Vân!
 
 
“Ưm~~~ ừm~~~”
 
 
“Ư ư ư ư....”
 
 
Tôn Vân Vân nhắm mắt , từ từ thích nghi với nhịp điệu của tên khốn , bắt đầu  phản ứng. Tôn Vân Vân hai tay vòng lên cổ Tiêu Dương, níu lấy ...
 
 
Cả hai sắp nghẹt thở, Tiêu Dương buông Tôn Vân Vân , tay  nâng cằm Tôn Vân Vân lên, Tôn Vân Vân  hổ  đầu nhỏ sang một bên khác, Tiêu Dương khóe môi nở nụ :
 
 
“Vẫn    ? Thế  thì  rõ quá  còn gì.”
 
 
Tôn Vân Vân cúi đầu, bản  cô cũng   chuyện gì đang xảy , lẽ nào là phản xạ  điều kiện?
 
 
“Lát nữa về nhà cô  là  thuê phòng?”
 
 
“À!?”
 
 
“À cái gì mà ,  hỏi là về nhà cô,  tìm một khách sạn thuê phòng!”
 
 
Tôn Vân Vân đột nhiên ngẩng đầu, hoảng hốt chạy sang một bên, hai tay vòng ôm ngực, vẻ mặt cảnh giác: “Anh còn   gì? Còn  thuê phòng?! Không  ...    thuê phòng,   thuê phòng!   về nhà,   tự về nhà!”
 
 
Tùy cô , chuyện như  vẫn nên tôn trọng ý  của con gái. Tiêu Dương chỉ  chiếc McLaren hỏi: “Vậy cô  lái  ? Nếu   thì  đưa cô về?”
 
 
Tôn Vân Vân  sức lắc đầu: “Không, !  tự về ,  cần  đưa!”
 
 
Cô gái  từ  xuống  đều mềm nhũn, chỉ  cái miệng  là cứng rắn nhất, cũng  chút thú vị.
 
 
Tiêu Dương tháo túi đeo chéo , treo  cổ Tôn Vân Vân,   trở  xe của . Tôn Vân Vân  bất động, cả   chút ngẩn ngơ, thấy động cơ chiếc Audi R8  khởi động, Tôn Vân Vân mới phản ứng ,  đến bên cửa lái phụ của chiếc Audi, gõ cửa.
 
 
“Anh định  ?”
 
 
“Không  thuê phòng, cô cũng  cho  về nhà cô,   về thôi.”
 
 
Tôn Vân Vân cắn môi : “Tiêu Dương, trong lòng   cũng giống như những  phụ nữ  quen ?”
 
 
“Không giống! Cô chơi  nổi!”
 
 
Tiêu Dương  xong thì nâng cửa kính lên, nhấn ga phóng  mất dạng, chiếc Audi R8  rời khỏi khu đô thị Deep Water Bay One, hai chiếc Audi A8 phiên bản chống đạn liền theo , để  Tôn Vân Vân một   đó bối rối.
 
 
“Tiêu Dương! Anh đồ khốn nạn!”
 
 
--- Chương 446 Thi chứng chỉ ---
 
 
Tôn Vân Vân  đó  liên lạc  với Tiêu Dương nữa, Tiêu Dương cũng bận rộn chuyện thi cử, hai  cứ thế mà rơi  cuộc chiến tranh lạnh khó hiểu.