Hạ Tiểu Ba buồn bã móc một điếu thuốc  đưa cho Tiêu Dương: “Làm một điếu ? Tốt nghiệp  là cả bầu trời rộng lớn, thử xem?”
 
 
Tiêu Dương  nghiện thuốc nên định từ chối, nhưng nghĩ ,  vẫn nhận điếu thuốc từ tay Hạ Tiểu Ba.
 
 
Hạ Tiểu Ba  phá lên, thằng học sinh ngoan   nghiệp xong đổi tính  ,  chỉ trêu nó thôi,  ngờ nó  nhận thật.
 
 
“Không  lửa, châm giúp cái.”
 
 
Tiêu Dương ngậm thuốc, dùng tay  che gió để châm lửa. Tư thế thành thạo  khiến Hạ Tiểu Ba tự hỏi   thằng nhóc  bình thường vẫn lén lút hút thuốc .
 
 
“Hôm đó ước tính điểm thấy  vui , chắc kết quả  tệ  nhỉ. Chuẩn   trường nào ở Thượng Hải?” Hạ Tiểu Ba châm một điếu thuốc, hỏi Tiêu Dương.
 
 
Tiêu Dương nhả một  khói: “Bằng Thành.”
 
 
Trong mắt Hạ Tiểu Ba lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Bằng Thành? Chung Mạn Ngọc      Thượng Hải ?”
 
 
Bằng Thành gần nhà, tốc độ phát triển  nhanh,  Thượng Hải để tiếp tục uống chén  với con  xanh Chung Mạn Ngọc đó ?
 
 
Hôm nay  chỉ  , mà cả Hạ Tiểu Ba cũng nhắc đến Chung Mạn Ngọc. Kiếp   thực sự yêu cô  điên cuồng đến thế ?
 
 
Anh nhả một làn khói dày đặc
 
 
“Không  nữa. Bằng Thành vẫn  hơn, nhiều gái xinh,  gần nhà,    quá xa.”
 
 
Một chiếc Buick Regal dừng  bên  đường. Sau khi xe dừng hẳn, hai cô gái trẻ trung, năng động bước xuống. Một trong  đó chính là — Chung Mạn Ngọc!
 
 
--- Chương 5: Mắt giật ---
 
 
Trong chiếc Buick Regal, Chung Mạn Ngọc  tươi:
 
 
“Lưu Khải, cảm ơn   đưa  và Vu Khiết về nhé.”
 
 
Lưu Khải   , nịnh nọt Chung Mạn Ngọc đang  ở hàng ghế :
 
 
“Mạn Ngọc, Vu Khiết,  là chúng   xem phim .”
 
 
Vu Khiết liếc  hai , khẽ : “Hai  cứ xem ,  mua chút đồ  về nhà đây.”
 
 
Chung Mạn Ngọc thấy ánh mắt Vu Khiết  đúng, do dự một chút: “Lưu Khải, để hôm khác , hôm nay  tiện.”
 
 
Tiêu Dương ở ngoài xe  , chiếc xe đó chắc là Lưu Khải lái xe của  .
 
 
Đây   là mắng , mà là giới thiệu.
 
 
Tiêu Dương cứ tưởng   quên  nhiều ,  nhiều chuyện,   đúng hơn là   nhớ  nữa.  khi Chung Mạn Ngọc bước tới, trái tim  vẫn khẽ rung động một chút, dù  kiếp    thích cô   nhiều năm.
 
 
Về nhan sắc của Chung Mạn Ngọc, thì thực sự  tệ, ánh mắt khi xưa của  cũng  quá tồi.
 
 
 vẫn kém xa cô giáo Hoàng. Cảnh tượng quyến rũ c.h.ế.t  trong khách sạn đó Tiêu Dương vẫn còn nhớ rõ.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-7.html.]
Hạ Tiểu Ba  thấy hai  từ xe bước xuống,  cợt:
 
 
“Chung Mạn Ngọc, Vu Khiết, hai cô  dạo phố ? Hay là đến tìm Tiêu Dương?”
 
 
Mặt Vu Khiết đỏ ửng,   gì.
 
 
Chung Mạn Ngọc  chút căng thẳng, cô sợ cảnh tượng  xuống xe  Tiêu Dương phát hiện.
 
 
Cô  đảo mắt một vòng, thấy hai  công khai cầm thuốc lá, liền nghĩ  ý, mở lời chất vấn:
 
 
“Tiêu Dương, Hạ Tiểu Ba, hai  đang chơi net…  còn hút thuốc?”
 
 
Hạ Tiểu Ba  hề hề: “Sao hả, Chung Mạn Ngọc,   nghiệp , cô còn định  mách lẻo với giáo viên ?”
 
 
Chung Mạn Ngọc  thèm để ý đến , hừ nhẹ một tiếng,  sang Tiêu Dương trách móc:
 
 
“Tại   cũng hút thuốc?   thích con trai hút thuốc!”
 
 
“Ồ.”
 
 
Cô quản rộng quá đấy. Thằng em của  cũng  rộng. Hay là cởi  cho cô quản thử?
 
 
Đôi mắt đen láy của Tiêu Dương  chút gợn sóng, ánh mắt xen lẫn nụ   thẳng  Chung Mạn Ngọc,   gì.
 
 
Chung Mạn Ngọc tưởng Tiêu Dương  lời  của   cho sợ hãi, ưỡn n.g.ự.c nhỏ ngạo mạn :
 
 
“Tiêu Dương, mấy hôm nay    đến tìm ?”
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tiêu Dương buồn : “Cô là cây hài ? Cô là gái ngành ? Cứ là đàn ông thì  tìm cô ?”
 
 
Mấy  đều ngạc nhiên vì lời  của Tiêu Dương. Ngày thường Tiêu Dương đối với Chung Mạn Ngọc  thể  là quỳ lạy  chút tôn nghiêm  giới hạn,  yêu cầu tất đáp ứng, chỉ  đánh đó, chuyện  cả lớp đều .
 
 
Chung Mạn Ngọc học giỏi, Tiêu Dương vì theo đuổi cô  mà cố gắng học hành điên cuồng, cả lớp cũng chứng kiến, đều tưởng hai   nghiệp đại học sẽ thuận lý thành chương mà yêu .
 
 
Hôm nay thái độ của Tiêu Dương  đột nhiên  cứng rắn đến ?
 
 
Đôi mắt Chung Mạn Ngọc ngấn lệ: “Tiêu Dương. Cậu  gì cơ? Cậu  ai là gái ngành?!”
 
 
Tiêu Dương giang tay: “Đùa chút thôi mà.”
 
 
Vu Khiết tức giận  với Tiêu Dương: “Ai đời  đùa như  chứ!”
 
 
Ánh mắt Tiêu Dương giấu  vẻ trêu chọc,  với Chung Mạn Ngọc: “Mua cho cô một bộ quần áo, coi như là lời xin   ?”
 
 
Vu Khiết kéo Chung Mạn Ngọc: “Ai thèm chứ! Phải , Mạn Ngọc. Chúng  , đừng thèm để ý đến bọn họ.”
 
 
Chung Mạn Ngọc   gì đó, nhưng  kịp     Vu Khiết kéo .
 
 
Xem   tiền  đưa cho   tiêu  .
 
 
Tiêu Dương hít một  cuối cùng điếu thuốc còn   ném xuống đất dẫm tắt, cúi xuống nhặt lên,  với Hạ Tiểu Ba: