Hai cô gái  đều mặc vest đen, bên trong là áo sơ mi trắng, thắt cà vạt, trông  chuyên nghiệp. Quan sát kỹ hai cô gái , họ đều  trẻ,  lẽ chỉ  hơn hai mươi tuổi,   toát  một khí chất đặc trưng của quân nhân.
 
 
Vì lý do bảo mật, Tiêu Dương vẫn   họ  phục vụ trong đơn vị quân đội nào ở trong nước  khi  nước ngoài. Nghe Triệu Hổ giới thiệu, Tiêu Dương  dậy bắt tay hai nữ vệ sĩ.
 
 
“Chào cô, Long Tâm, chào cô, Phượng Vũ.”
 
 
Đây là những cái tên gì ? Tiêu Dương thầm nghĩ: Chắc   tên thật.
 
 
Hai nữ vệ sĩ đưa tay  bắt tay Tiêu Dương chào hỏi.
 
 
“Chào Tổng giám đốc Tiêu.”
 
 
“Chào Tổng giám đốc Tiêu.”
 
 
Tiêu Dương  lượt bắt tay Long Tâm và Phượng Vũ, phát hiện hai cô gái   thẳng tắp,  hình  chút rung động, ánh mắt kiên định,  kiêu ngạo cũng  tự ti, để  ấn tượng  sâu sắc cho Tiêu Dương.
 
 
Long Tâm cao  một mét bảy,  hình cân đối, mái tóc ngắn trông  gọn gàng và năng động. Phượng Vũ thì thấp hơn một chút,  một mét sáu lăm, nhưng tỉ lệ cơ thể  , vòng nào  vòng nấy,  nóng bỏng.
 
 
Sau khi xã giao xong, Công Tân : “Tổng giám đốc Tiêu,  theo dõi cô Hoàng  điều tra  .”
 
 
Giọng Công Tân trầm thấp và nghiêm túc, như thể đang thông báo một tin tức quan trọng. Nói xong,  bật máy chiếu,  màn hình xuất hiện ảnh một  đàn ông.
 
 
Tiêu Dương chăm chú  chằm chằm bức ảnh  màn hình lớn, sắc mặt âm trầm, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.
 
 
“Người  tên là Quách Siêu,  làng Hà.”
 
 
Công Tân tiếp tục , ngón tay   khẽ gõ lên bảng điều khiển, màn hình chiếu  chuyển sang một hình ảnh khác:
 
 
“Chủ xe Santana màu đen  đăng ký  tên  , đó là xe của một công ty cho thuê.”
 
 
Tiêu Dương gật đầu mạnh,  hài lòng với hiệu suất  việc của Công Tân: “He he,  là  làng Hà,   xem,      do ai đó giật dây ? Đã bắt   ?”
 
 
Công Tân lắc đầu: “Đã theo dõi   , chỉ cần   lệnh, bất cứ lúc nào cũng  thể bắt .”
 
 
Tiêu Dương hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì bắt  ,  hết thẩm vấn cho rõ ràng,  giao cho cảnh sát.”
 
 
Mấy  trao đổi một vài chi tiết, Tiêu Dương  ý  xem tài nghệ của Long Tâm và Phượng Vũ, liền để hai cô gái  chịu trách nhiệm  bắt Quách Siêu.
 
 
Ba chiếc xe tiến về phía trung tâm đào tạo Học Tư. Tiêu Dương  từ đó về công ty, kết quả    đầu  bắt . Cái gã ,  mà  luôn ẩn náu gần đó để theo dõi Hoàng Hi Dung   và tan sở.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-637.html.]
 
Trong lòng Tiêu Dương  chút sợ hãi và tự trách, dạo   quá sơ suất,  bảo vệ Hoàng Hi Dung thật . May mà gã đó dạo  chỉ theo dõi,   tay, chắc là    vẫn   lệnh.
 
 
Tiêu Dương   chuyện    lớn, xung quanh  là trường học,   bọn trẻ  hoảng sợ,  nhắc nhở:
 
 
“Lát nữa  tay thì động tĩnh nhỏ một chút, gần đây  là trường học, đừng gây  chuyện lớn.”
 
 
“Tổng giám đốc Tiêu cứ yên tâm, chúng  sẽ chú ý.”
 
 
Hai cô gái đều gật đầu, tỏ ý  hiểu. Họ đều là những   qua huấn luyện chuyên nghiệp,  rõ trong tình huống  nên hành động như thế nào.
 
 
Những việc còn  giao cho họ xử lý. Tiêu Dương   về văn phòng của Hoàng Hi Dung, đẩy cửa , phát hiện Hoàng Hi Dung đang   giáo án  máy tính, còn thằng nhóc nghịch ngợm Hoàng Hạo Vũ  mà  đang ở trong văn phòng của cô, cúi đầu, hí hoáy  vẽ  một bàn  việc khác.
 
 
“Nhóc con, mày   học, ở đây  gì?”
 
 
“Con thích   thì  đó, chú quản  gì! Chú      ? Quay   gì?”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
“Chú đến thăm bạn gái chú, mày  xem, tốn tiền đến đây học thêm mà  chịu học hành tử tế, cứ ở đây lười biếng.”
 
 
“Con   lười biếng! Con đang  bài tập!”
 
 
Nghe Tiêu Dương  cãi  với đứa trẻ, Hoàng Hi Dung lườm Tiêu Dương một cái: “Anh họp xong nhanh  ?”
 
 
Tiêu Dương chỉ  chiếc đồng hồ Rolex Daytona  tay: “Đã hơn ba tiếng , còn nhanh gì nữa? Mấy em mấy giờ tan học?”
 
 
Hoàng Hi Dung  đồng hồ: “Còn  hơn hai tiếng nữa.”
 
 
Tiêu Dương “ừm” một tiếng: “Lát nữa  khi tan học,  sẽ trưng dụng văn phòng của em một chút để xử lý việc.”
 
 
Anh cầm điện thoại nhắn tin cho Triệu Hổ, thông báo thời gian hành động. Để   phiền Hoàng Hi Dung  giáo án,   đến bàn khác,  bài tập tiếng Anh của Hoàng Hạo Vũ,  hì hì:
 
 
“Nhóc con, từ  của mày sai .”
 
 
“Chú còn  tiếng Anh ?”
 
 
“Này?! Nhóc con, mày  cái gì ,  chú    ? Chú  thầy giáo của mày còn dư sức  chứ!”
 
 
“Tiếng Việt còn  , mà còn  tiếng Anh ư? Con  tin chú !”
 
 
Trong lúc Tiêu Dương đang cãi  với đứa trẻ.