Nội thất bên trong trung tâm đều sử dụng vật liệu  thiện với môi trường, ngửi   mùi hắc khó chịu của đồ mới sửa chữa. Các hình ảnh ngây thơ, đáng yêu và khẩu hiệu giảng dạy  thể thấy ở khắp  nơi.
 
 
Ý tưởng  là do Tiêu Dương gợi ý cho Hoàng Hi Dung, đây cũng là  đầu tiên  bước  trung tâm đào tạo . Không chỉ ,  thể  bất kỳ ai bước  trung tâm đào tạo  cũng  thể cảm nhận  sự tận tâm của trung tâm mới ,  chi tiết đều cho thấy Hoàng Hi Dung  dành  ít tâm huyết.
 
 
Tiêu Dương thầm nghĩ: Xem  cô giáo Hoàng thật sự  thích sự nghiệp ,  để tâm.
 
 
“Cô giáo Hoàng,  đấy chứ,  xem cả  lẫn  cộng  cũng hơn 2000 mét vuông , tiền thuê là bao nhiêu ?”
 
 
“Tầng   đây là một trung tâm đào tạo mỹ thuật, tầng  thì bỏ trống. Cả  lẫn  cộng  là 2200 mét vuông. Tiền thuê  đắt, một tháng ba vạn tệ. Thuê năm năm. Chủ yếu là chủ nhà đang ở Úc, bình thường   thời gian quản lý, em cũng  kỳ kèo với cô   lâu mới đàm phán  giá .”
 
 
Hoàng Hi Dung    dẫn Tiêu Dương đến văn phòng, lấy  một bản kế hoạch từ hộp tài liệu: “Tiêu Dương,  xem kế hoạch hoạt động khai trương mà chúng em  lên.”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Tiêu Dương nhận lấy bản kế hoạch, lật vài trang, trong lòng nảy  bốn chữ: "Chẳng  gì đặc sắc".
 
 
“Không  gì đáng .”
 
 
“Đây chắc là bản kế hoạch mà công ty tổ chức sự kiện đưa cho em. Những quả bóng bay, múa lân múa rồng đó  quan trọng. Khai trương là để quảng bá rộng rãi, mục đích chính là để mở rộng danh tiếng.”
 
 
“Anh thấy thế  nhé, ngày mai  sẽ bảo công ty Kim Tinh tìm vài ngôi  đến,  video,  lời chúc mừng. Tivi ở cổng lớn của trung tâm, và tivi ở phòng tiếp tân, sẽ chiếu luân phiên những lời chúc của các bạn ngôi   24/24. Anh sẽ  với  của công ty Mộc Tinh một tiếng, để họ chiếu những video chúc mừng của các ngôi   lên tất cả màn hình quảng cáo của Mộc Tinh ở Bằng Thành.”
 
 
“Từ ngày mai sẽ bắt đầu hâm nóng, hoạt động khai trương còn  mời một  giáo sư, ngôi  đến   cắt băng khánh thành. À đúng ,  tìm một  nhân vật  ảnh hưởng trong giới giáo dục, để họ nhận danh hiệu giáo viên danh dự cho trung tâm của chúng . Khi nào rảnh thì đến tổ chức vài buổi học công khai.”
 
 
Tiêu Dương chỉ thuận miệng   những kế hoạch  tạm thời nghĩ đến, Hoàng Hi Dung  xong thì há hốc mồm: “Cái   tốn bao nhiêu tiền đây?!”
 
 
Tiêu Dương vô tư : “Tiền   vấn đề,   thì   cho . Em xem em  tốn bao nhiêu tâm huyết và tiền bạc  việc trang trí, và giảng dạy , lễ khai trương thì đừng quan tâm đến chút tiền . Em đừng lo, chuyện  cứ để  xử lý.”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-633.html.]
Hoàng Hi Dung vội : “ chúng em vẫn  chuẩn  sẵn sàng để tiếp nhận một lượng lớn học sinh, chúng em   khả năng đó. Kỳ nghỉ hè  chỉ  tập trung dạy  những học sinh hiện .”
 
 
Tiêu Dương  ha hả: “Thế thì càng , chúng  quảng bá rộng rãi, để tất cả các phụ  đều  thể thấy. Hơn nữa, chúng  chỉ nhận  lượng học sinh  hạn, từ từ từng bước mở rộng. Anh đảm bảo các phụ  sẽ chen lấn xô đẩy  cũng  gửi con .”
 
 
“Đây gọi là chiến lược marketing khan hiếm.”
 
 
--- Chương 375: Những đứa trẻ 'gấu' ---
 
 
Giờ học của Trung tâm đào tạo Học Tư là hai giờ chiều, nhưng thời gian vẫn  đến trưa, dì Phương   sớm mở cửa, dọn dẹp vệ sinh. Đến  tòa nhà trung tâm đào tạo,  thấy cửa lớn của trung tâm mở toang, lòng dì giật thót, cứ tưởng  trộm  nhà.
 
 
Dì Phương  đến cửa phòng  việc của giáo viên, thấy một  trai trẻ  trai đang   chiếc ghế mà Hoàng Hi Dung thường , lười biếng gọi điện thoại,  hiểu rõ tình hình.
 
 
Chẳng lẽ  phụ  đến đăng ký?
 
 
Chàng trai trẻ  trai đó chính là Tiêu Dương. Nghe xong kế hoạch khai trương của Hoàng Hi Dung, phản ứng đầu tiên của  là thấy  đủ long trọng, quá rập khuôn. Vì   đưa  ý tưởng,  là !
 
 
Tiêu Dương   chiếc ghế Hoàng Hi Dung thường , cầm điện thoại lên bắt đầu gọi . Anh gọi cho Lâm Tiểu Phong, hỏi xem các nghệ sĩ mà Kim Tinh Ảnh Thị mới ký hợp đồng gần đây, ai  thời gian rảnh để đến  sự kiện.
 
 
Tiêu Dương đang  chuyện điện thoại,  đầu thấy  một dì đang rón rén thập thò ở cửa văn phòng. Tiêu Dương che miệng điện thoại , mỉm  chào dì Phương.
 
 
“Cô là dì Phương   ạ?”
 
 
“ ,  là Phương,  là?”
 
 
“Ồ!  là bạn trai của cô giáo Hoàng. Cô  đang kiểm tra phòng học ở  lầu, dì xuống   thể tìm thấy cô .  còn  điện thoại, xin  dì nhé...”
 
 
Dì Phương  rõ mặt Tiêu Dương, trong lòng thầm nghĩ: Ngoài việc trẻ hơn một chút, hình như cũng chẳng  gì đặc biệt cả,  cô giáo Hoàng   trúng   nhỉ?