Tiêu Dương liếc mắt một cái    về phía bàn Chung Mạn Ngọc  nữa.
 
 
Dù hôm nay  vài bạn học  đến,  khí vẫn  sôi nổi.
 
 
Hạ Tiểu Ba cảm thấy  đang trừ hại cho dân,  tay nghĩa hiệp, gọi mấy chai rượu trắng,  điên cuồng:
 
 
“Tiểu Đổng, nào nào nào, hôm nay chúng  uống mấy chén!” Rồi kéo Đổng Hạo  sức uống.
 
 
Tiêu Dương cũng uống mấy chén, đột nhiên   vệ sinh,  dậy   ngoài.
 
 
Chung Mạn Ngọc,  vẫn luôn dõi theo Tiêu Dương, cũng  dậy  theo  Tiêu Dương.
 
 
Chu Dĩnh thấy Chung Mạn Ngọc  theo, cũng  dậy lặng lẽ  theo.
 
 
Thấy Chung Mạn Ngọc đang  đợi Tiêu Dương ở cửa, Chu Dĩnh bèn   từ một cánh cửa khác của nhà vệ sinh, hé một khe cửa định  lén.
 
 
Tiêu Dương bước  khỏi nhà vệ sinh, thấy Chung Mạn Ngọc đang  ở cửa nhà vệ sinh, chặn Tiêu Dương :
 
 
“Tiêu Dương, em   chuyện với .”
 
 
Tiêu Dương  rửa tay  : “Được thôi,  .”
 
 
“Em  hỏi tại   đột nhiên  đổi như ,   vì Lưu Khải ? Em   quan hệ gì với   cả, thật sự chỉ là bạn bè…”
 
 
Tiêu Dương rửa tay xong,  cắt ngang:
 
 
“Chuyện của cô   hứng thú, là   nghĩ thông suốt .”
 
 
“Thật   chuyện cũng ,  cũng    chuyện với cô từ lâu .”
 
 
“Trước hết  xin  cô, đôi khi cách chúng  đối xử với   cần  đối đầu như .  sai.   .”
 
 
“Thứ hai là,   vì  khác, mà là   suy nghĩ  kỹ.  và cô  hợp .”
 
 
Chung Mạn Ngọc vội vàng : “ mà những ngày tháng qua của chúng …”
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tiêu Dương xua tay cắt lời Chung Mạn Ngọc, tiếp tục :
 
 
“Cô để   hết , thật    cảm ơn cô  giúp đỡ, động viên   kỳ thi đại học, chuyện   nhất định  cảm ơn cô một tiếng!”
 
 
“ mà, chuyện quá khứ hãy để nó qua ,    với cô là:    vài lời  ,  vài việc khiến cô hiểu lầm,  xin .”
 
 
“ chỉ mong   chúng   còn bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào nữa.”
 
 
Chung Mạn Ngọc kéo Tiêu Dương : “Tiêu Dương. Chúng   thể   như lúc đầu  …”
 
 
Tiêu Dương kiên nhẫn: “Chung Mạn Ngọc, nếu cô   chúng  là kẻ thù, mà là bạn học, thì  mong giữa chúng  rõ ràng, minh bạch. Được ?”
 
 
Chung Mạn Ngọc buông tay Tiêu Dương: “Anh   vì Chu Dĩnh ? Nên  mới đối xử với em như …”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-60.html.]
Tiêu Dương mất kiên nhẫn:
 
 
“! Nếu cô  nghĩ  thì cứ là !”
 
 
Nói xong Tiêu Dương  dây dưa với cô nữa,  về chỗ .
 
 
Phí thời gian của , đúng là đàn gảy tai trâu!
 
 
Mẹ kiếp rõ ràng bây giờ đang mập mờ với Lưu Khải,  còn đến tìm , bản chất  xanh bitch đúng là  thể  đổi!
 
 
Chung Mạn Ngọc tức giận vì lời  của Tiêu Dương đến giậm chân:
 
 
“Tiêu Dương,  đúng là đồ khốn nạn! Còn  chịu  em  hết lời!”
 
 
Chung Mạn Ngọc tức giận đùng đùng  về chỗ ,   tiếp tục lý lẽ với Tiêu Dương, nhưng  nhiều bạn học ở đó, đành  nín nhịn.
 
 
Cuộc đối thoại của hai  trong nhà vệ sinh Chu Dĩnh  rõ mồn một.
 
 
Đặc biệt là câu Tiêu Dương thừa nhận vì  mà cắt đứt quan hệ với Chung Mạn Ngọc, khiến cô  vui sướng khôn xiết.
 
 
Chu Dĩnh nhảy chân sáo về chỗ , thấy Tiêu Dương  Chung Mạn Ngọc chọc tức  nhẹ,  tủm tỉm uống cạn ly nước  bàn.
 
 
“Tiêu Dương,  cứ tiếp tục uống rượu với họ  nha~”
 
 
Tiêu Dương  Chu Dĩnh, cảm thấy cô nhóc  thật kỳ quái, vô cớ bảo   uống rượu với  khác  gì?
 
 
Đổng Hạo  lâu   Hạ Tiểu Ba chuốc say,  bạn học đưa về nhà.
 
 
Đa  bạn học  uống rượu, ở  cũng   gì thú vị,  lượt giải tán.
 
 
Chung Mạn Ngọc cũng  Vu Khiết kéo , trong lòng nghẹn một đống lời  , lúc  cô  về phía Tiêu Dương, Tiêu Dương giả vờ như  thấy.
 
 
Trong sảnh chỉ còn Hạ Tiểu Ba, Từ Dương, và Tiêu Dương ba  tiếp tục uống rượu.
 
 
Chu Dĩnh im lặng  bên cạnh Tiêu Dương, mỉm   ba  họ  chuyện phiếm.
 
 
Sau ba vòng rượu, Hạ Tiểu Ba bắt đầu đa cảm, khoác vai Tiêu Dương:
 
 
“Nghĩ đến việc  em chúng  sắp mỗi  một ngả, lòng tao  khỏi khó chịu.”
 
 
Tiêu Dương  chịu nổi: “Cút cút cút. Bằng Thành đến Nga Thành chỉ hai ba tiếng, lão tử    nước ngoài  về.”
 
 
“Tiêu Dương. Hay là ngày mai  em   công viên giải trí Dương Thành chơi mấy ngày ! Cứ coi như một chuyến  xách ba lô lên và .”
 
 
Nghe lời Hạ Tiểu Ba , đôi mắt  của Chu Dĩnh sáng lên.
 
 
 ,  và Tiêu Dương  chơi mấy ngày, xách ba lô lên và , tình cảm chắc chắn sẽ ấm lên.
 
 
Tiêu Dương  mấy hứng thú: “Để  ,   nghỉ hè còn nhiều thời gian, dù   Dương Thành cũng chỉ mất hai ba tiếng.”
 
 
Từ Dương : “Sau   ! Phải là ngày mai! Nghĩ đến cảnh chúng  mỗi  một ngả,   ba kiếm khách của chúng  chỉ còn hai Hoa Sơn luận tiện thôi! Lòng tao khó chịu lắm!”