“Đổng Hạo! Mày giỏi lắm! Ba ngày thôi mà! Thế  là quá bao lâu  hả? Tham ô công quỹ, mày còn dám ló mặt ? Lát nữa thầy Chu ở trong văn phòng, mày  tin tao  chuyện  cho thầy  ?”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Đổng Hạo vã mồ hôi hột: “Tiểu Ba, mày đừng nóng! Hai hôm nữa, chỉ hai hôm nữa thôi tao sẽ trả  tiền!”
 
 
Hạ Tiểu Ba  lạnh: “Mày chắc chắn sẽ  trả! Tao còn lạ gì mày nữa? Muốn trả thì mày  trả  nó từ sớm !”
 
 
Đổng Hạo biện minh: “Lần đó tao mua điện thoại, hai hôm nữa tao  tiền là sẽ trả ngay!”
 
 
Hạ Tiểu Ba trợn tròn mắt: “Đệt! Mày dùng công quỹ mua điện thoại! Mày ghê gớm thật! Mày trả ngay bây giờ!”
 
 
Đổng Hạo cũng  giãy giụa nữa, hai tay buông thõng: “Hạ Tiểu Ba, mày đừng ép tao, bây giờ thật sự   tiền. Hai hôm nữa tao xin   sẽ trả cho bọn mày!”
 
 
Hạ Tiểu Ba    tin: “Trả cái quái gì! Tao    mày lấy tiền   trả  !”
 
 
“Thế ! Ngày , tao đặt bốn bàn ở nhà hàng nhà Từ Dương, mày gọi bạn bè đến! Nếu mày   , hì hì…”
 
 
Đến lúc nhận giấy báo trúng tuyển mới , Đổng Hạo và  đều học Học viện Nga Thành,  thôi,     chạy trời  khỏi nắng.
 
 
“Ngày ! Bốn bàn! Mày  gọi bạn học cũng , qua đó thanh toán là !”
 
 
Hạ Tiểu Ba vung vẩy giấy báo trúng tuyển của  gào thét với Đổng Hạo.
 
 
Từ Dương kéo Hạ Tiểu Ba : “Mày đặt bốn bàn ở nhà tao lúc nào thế?”
 
 
“Đặt cái gì! Không dùng chút thủ đoạn, cái thằng khốn đó  chừng trả cho  mà  trả cho  khác, vả , nước phù sa  chảy ruộng ngoài, đều là  ăn trong nhà, hà cớ gì   lợi cho  ngoài.”
 
 
Những lý do Hạ Tiểu Ba đưa  khiến Từ Dương  cách nào phản bác.
 
 
Tiêu Dương và Chu Dĩnh  xong   .
 
 
Nhà Từ Dương mở nhà hàng, bình thường chuyên  tiệc chiêu đãi và tiệc tùng, chủ yếu là hải sản.
 
 
Ý đồ của Hạ Tiểu Ba  sai lầm, bốn bàn , hai nghìn tệ    đủ, đúng là tham bát bỏ mâm.
 
 
 bố  Từ Dương chẳng hề bận tâm, chiêu đãi bạn học mà, nhất định  miễn phí, Hạ Tiểu Ba  chuyện  chắc  tức đến đập bàn.
 
 
Lúc  Tiêu Dương đang xem điện thoại ở cửa hàng của Hạ Tiểu Ba, nghĩ đến việc mua một chiếc điện thoại mới cho Hoàng Hi Dung.
 
 
Chiếc điện thoại của Hoàng Hi Dung  dùng ít nhất hai năm , đến lúc đó chọn một ngày lễ, như Quốc Khánh chẳng hạn, tặng cô , cả thiên hạ cùng chung vui, thuận lẽ tự nhiên thôi.
 
 
Chu Dĩnh cũng  đổi điện thoại, theo Tiêu Dương đến cửa hàng của Hạ Tiểu Ba. Cô  khó hiểu  Tiêu Dương  mua điện thoại:
 
 
“Anh   điện thoại  ? Lại  đổi nữa ?”
 
 
“Ha,  một tay Nokia, một tay Motorola,   ?”
 
 
Chu Dĩnh  Tiêu Dương  cho   nên lời: “…Anh vui là .”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-59.html.]
Tiêu Dương  chọn Motorola, mà chọn một chiếc Samsung SGH-V208, loại điện thoại nắp gập, màn hình đôi,  phù hợp cho con gái dùng.
 
 
Chu Dĩnh lẩm bẩm: “Đây   là dành cho con gái ?”
 
 
Tiêu Dương khinh thường : “Anh  một trái tim thiếu nữ,   ?”
 
 
“…Anh vui là .”
 
 
Cuối cùng Chu Dĩnh chọn một chiếc Siemens SL55, loại trượt, nhỏ gọn tinh xảo, bàn phím  bằng vật liệu phản quang giống như thủy tinh, cô  thích.
 
 
Tiêu Dương  đến quầy thu ngân chuẩn  thanh toán.
 
 
Hạ Tiểu Ba đang năn nỉ bố xin tiền tiêu vặt, Tiêu Dương đen mặt.
 
 
“Chú Hà, hai chiếc điện thoại  bao nhiêu tiền ạ?”
 
 
Nghe Tiêu Dương  trả cả tiền điện thoại của , Chu Dĩnh vội xua tay từ chối:
 
 
“Tiêu Dương,   , điện thoại của em em tự trả.”
 
 
“Thôi , tiền xe, mời cơm, mua quần áo cho ,  mua một chiếc điện thoại cho cô thì  , đừng lằng nhằng nữa.” Tiêu Dương thờ ơ .
 
 
Chu Dĩnh tim đập loạn xạ, một trái tim đỏ rực  ngừng nhảy múa, lẽ nào đây là quà   tặng ?
 
 
Sao mà  thành ý thế nhỉ?
 
 
 em thích, chỉ cần là   tặng, em đều thích.
 
 
Bố của Hạ Tiểu Ba thấy Tiêu Dương còn  thể tặng điện thoại cho cô gái xinh  .
 
 
Còn con trai  thì vì ba trăm hai trăm tệ mà cứ dây dưa mãi  dứt, đúng là   so sánh thì   tổn thương.
 
 
Bố Hạ Tiểu Ba ném mấy trăm tệ cho Hạ Tiểu Ba:
 
 
“Cút.”
 
 
Hạ Tiểu Ba vui vẻ nhận tiền: “Vâng ạ! Đồ nhỏ  xin biến ngay.”
 
 
--- Chương 36 Kế hoạch du lịch ---
 
 
Hạ Tiểu Ba kéo Tiêu Dương đến nhà Từ Dương tham gia họp lớp  nữa, nhưng   là ăn uống.
 
 
Bữa tiệc    đông  như  , nhiều  cảm thấy trường đại học  đỗ  như ý, thậm chí   còn  thi , nên đều ngại  tham gia.
 
 
Hạ Tiểu Ba thầm nghĩ   tính toán sai lầm, vốn định để Đổng Hạo nôn tiền , xem   cũng  lúc vấp chân.
 
 
Nếu để    bố  Từ Dương sẽ  thu tiền,   chắc chắn sẽ lật bàn kéo Đổng Hạo đánh một trận.
 
 
Chung Mạn Ngọc cũng đến tham gia buổi tụ tập  ,  ở một bàn khác.