Trước đó,   nhờ môi giới tìm một khu chung cư  môi trường  gần Đại học Bằng Thành. Căn nhà hai phòng ngủ hai phòng khách, Tiêu Dương còn thuê cô giúp việc dọn dẹp sạch sẽ từ trong  ngoài , chỉ cần mua thêm vài bộ chăn ga gối đệm và đồ gia dụng là  thể dọn  ở ngay.
 
 
“Thế nào? Cũng  tệ đúng ? Phòng   thể để ngủ, phòng   phòng sách. Thiết  nhà bếp đều đầy đủ.....”
 
 
Hoàng Hi Dung  căn nhà , đôi mắt  lộ vẻ vui mừng, cảm động :
 
 
“Tiêu Dương.... cảm ơn !”
 
 
“Hì hì, định cảm ơn  thế nào đây?”
 
 
“Tiêu Dương! Anh đừng  suy nghĩ lung tung!”
 
 
“......”
 
 
Lái xe cả ngày  mệt, Tiêu Dương ôm Hoàng Hi Dung ngả lưng ngủ  , quả thực   bất kỳ suy nghĩ lung tung nào.
 
 
Trưa ngày hôm , Tiêu Dương nắm tay Hoàng Hi Dung  dạo chợ nội thất. Cả buổi sáng hai  đều ở nhà dọn dẹp, sắp xếp nhà cửa, ăn uống qua loa  mới đến chợ nội thất. Đệm ngủ tối qua là cái chủ nhà cũ để , Hoàng Hi Dung thích sạch sẽ nên  trải hai lớp ga trải giường, hai  quyết định chọn mua  đệm và đồ dùng  giường.
 
 
“Vấn đề đệm  giải quyết xong, lát nữa chúng  sẽ mua một cái bàn học, phòng sách còn thiếu một cái điều hòa. Các thiết  điện khác cũng cần mua.”
 
 
Tiêu Dương từ tốn nắm tay Hoàng Hi Dung tính toán, Hoàng Hi Dung thì thấy  mấy thứ hiện tại  dùng đến thì  thể  mua vội:
 
 
“Cứ từ từ thôi, đừng vội.”
 
 
“Sáng mai em  về . Phải đến trường lấy giấy báo trúng tuyển.”
 
 
“Vậy thì đợi  về  chọn cũng  mà.”
 
 
“À đúng , cái xe đó để  cho em , ở Bằng Thành   xe, em sẽ bất tiện.”
 
 
“Vậy còn  thì ?”
 
 
Tiêu Dương  : “Trước đây  cũng   xe ?”
 
 
“Em  cần, em  dùng đến ...”
 
 
Tiêu Dương nắm tay Hoàng Hi Dung:
 
 
“Nếu một ngày nào đó,   còn gì cả, em  từ bỏ , vứt bỏ  ?”
 
 
Hoàng Hi Dung kiên định lắc đầu: “I love three things in the world~”
 
 
Người đàn ông bé nhỏ  mặt  liều mạng cứu cô, quãng thời gian  cô  hiểu rõ lòng ,   sẽ  đưa  lựa chọn đó. Nếu   thật sự  còn gì cả, cô cũng sẵn lòng cùng  đối mặt, tin rằng Tiêu Dương nhất định sẽ  thể  dậy .
 
 
Hoàng Hi Dung đang dùng một câu ẩn dụ trong tập thơ “Những cánh chim bay” của Tagore để tỏ tình với Tiêu Dương, trong ký ức của , đây là  đầu tiên cô  lời yêu với .
 
 
Tiêu Dương nắm c.h.ặ.t t.a.y Hoàng Hi Dung: “Vậy nên,     phân biệt  em nữa.”
 
 
Hoàng Hi Dung gật đầu: “Được!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-55.html.]
 
Mua xong nội thất, họ  đến chợ điện máy, mua tủ lạnh, máy giặt, điều hòa, tivi. Lần  Hoàng Hi Dung  còn nhắc gì với Tiêu Dương nữa, chỉ  rằng  vài thứ  phù hợp,  cần thiết  lãng phí.
 
 
Về đến nhà, Hoàng Hi Dung đang nấu cơm trong bếp, Tiêu Dương bước  bếp, ôm lấy cô:
 
 
“Anh thật sự   , chỉ  ở bên em thôi.”
 
 
“Đâu   về, khai giảng  sẽ về mà.”
 
 
Quãng thời gian  hai  luôn ở bên , Hoàng Hi Dung cũng  dần quen, thậm chí còn cảm thấy hai  giống như một cặp vợ chồng  chung sống lâu năm.
 
 
Tiêu Dương xoay cô ,  cô gái xinh  động lòng , nhẹ giọng :
 
 
“Nga Thành đến Bằng Thành  gần,   thời gian sẽ qua đây. Hơn nữa, sắp khai giảng ......”
 
 
Hoàng Hi Dung khẽ : “Em  ,  đàn ông bé nhỏ của em. Em cũng  yên tâm ôn thi,  ngày nào cũng ở bên cạnh em thì em nào  tâm trí mà học bài.”
 
 
Tiêu Dương mặt khổ sở: “Kỳ thi cao học tháng Mười Hai, bây giờ còn  đến tháng Tám mà em  chê  .”
 
 
“Thôi  ,  đừng  phiền em nấu cơm,   ngoài  .”
 
 
“Anh giúp em!”
 
 
Nói ,  đeo tạp dề cho cô, bàn tay còn  ngừng vuốt ve vòng một đầy đặn của cô.
 
 
Thế  thì   mà nấu cơm ?
 
 
Hoàng Hi Dung đỏ mặt tía tai đuổi   khỏi bếp.
 
 
Người lắp đặt điện máy và  giao nội thất  lượt đến. Tiêu Dương chỉ đạo công nhân lắp đặt, đợi họ  , Hoàng Hi Dung bưng những món ăn  nấu sẵn , thấy rác rưởi khắp sàn nhà, đành bất lực :
 
 
“Mới hôm qua dọn dẹp xong, nay  một đống rác  sàn .”
 
 
Tiêu Dương gắp một miếng thịt,  : “Cái  nhằm nhò gì,   chúng  mua nhà, việc trang trí còn nhiều hơn nữa.”
 
 
Hoàng Hi Dung   , đầu óc lập tức ong ong, ý  là nhà tân hôn ??
 
 
Tiêu Dương  Hoàng Hi Dung: “I will love you with my whole life.”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Hoàng Hi Dung dùng câu tình cảm buổi sáng   hết để đáp  Tiêu Dương: “Sun for morning, moon for night, and you forever.”
 
 
Thế gian vạn vật,  yêu ba thứ. Mặt trời, mặt trăng và nàng. Mặt trời cho buổi sáng, mặt trăng cho buổi tối, còn nàng cho sớm tối triền miên.
 
 
Tiêu Dương  bắt chuyến xe buýt sáng sớm hôm  về Nga Thành, Hoàng Hi Dung lái xe đưa Tiêu Dương, đến bến xe   với :
 
 
“Đến nơi thì nhắn tin cho em nhé.”
 
 
“Được, hôn một cái.”
 
 
Tiêu Dương  đểu đưa mặt qua.