Không  khoản tiền nào cũng  thể lấy , đặc biệt là tiền của nhà nước, khoản tiền  là ngoại hối của nhà nước, tự  cầm lấy sẽ bỏng tay.
 
 
Nếu khoản tiền    nhả , lời cảnh cáo của Hạng Thanh Sơn vẫn còn văng vẳng bên tai, chỉ cần dám lấy khoản tiền ,  lẽ một ngày nào đó chính  cũng   tù  tù.
 
 
Vết xe đổ của Hà Thủ Phương vẫn còn ở phía .
 
 
Chết tiệt.
 
 
Bây giờ nhả  ít nhất còn  thể  một việc  thuận lợi, tiện thể  rõ tình hình của Tập đoàn Đỉnh Thái.
 
 
Dương Nhã Vân cúi đầu: “Tiêu Dương, khoản tiền    trả nổi.”
 
 
Vậy thì lấy  báo đáp .
 
 
Lời trêu ghẹo đó dù chỉ là đùa, Tiêu Dương cũng  dám  , chỉ  thể tự  YY trong nội tâm tăm tối.
 
 
“Em  lấy , chị Nhã Vân, chỉ cần chị đồng ý với em, trong chuyện của Tập đoàn Đỉnh Thái, chị sẽ  về phía em. Chị yên tâm, em cũng sẽ  để chị  tổn hại đến lợi ích của Tập đoàn Đại Hằng.”
 
 
Dương Nhã Vân gật đầu, khẽ : “Anh trai  nhất định   tù ?”
 
 
Hiện tại chuyện của Hà Thủ Phương chính phủ vẫn đang điều tra, bây giờ   đều nghĩ ông  mất liên lạc, sẽ  nghĩ ông    tù.  chuyện của Dương Minh Trí sớm muộn gì cũng sẽ  phanh phui, chỉ là vấn đề thời gian.
 
 
Xảy  chuyện lớn như ,  thể   thoát ,  ai  thể. Không ai  thể  trái ý chí quốc gia.
 
 
“Chị Nhã Vân, đây  là kết quả  nhất , chị  nhất đừng để ông Dương  hoặc  mặt, chuyện   thể thương lượng . Chỉ cần  tiền   đưa , Dương Minh Trí ít nhất  thể  ngoài an hưởng tuổi già lúc tuổi xế chiều, còn hơn là ở trong đó cả đời.”
 
 
“Hơn nữa chị  hứa với em giữ bí mật, nếu   kẻ  lợi dụng, chuyện   phanh phui, em lo ông Dương sẽ  chịu nổi cú sốc.”
 
 
Mắt Dương Nhã Vân đỏ hoe:
 
 
“Điều  lo lắng chính là sức khỏe của bố .”
 
 
“Không ,    Bắc Kinh ở bên bố , lúc  nếu   ở bên ông    yên tâm. Tiêu Dương, bây giờ   mua vé máy bay  Bắc Kinh.”
 
 
Dương Nhã Vân   là , Tiêu Dương vội vàng đặt cốc cà phê xuống, một tay kéo Dương Nhã Vân đang bước tới gần.
 
 
“Khoan , chị Nhã Vân, em còn chuyện   xong mà.”
 
 
“Ối!”
 
 
Dương Nhã Vân  cẩn thận  Tiêu Dương kéo  lòng.
 
 
Ngay lập tức ngửi thấy một mùi hormone nam tính nồng nặc, khiến Dương Nhã Vân nhất thời choáng váng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-461.html.]
 
Tiêu Dương tay trái ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Dương Nhã Vân, tay  kéo lấy cổ tay trắng nõn hồng hào của cô, hai đầu tựa sát  , cả hai đều  thể cảm nhận   thở nóng ấm của đối phương phả  mặt .
 
 
Hai  bốn mắt  .
 
 
Vẻ  tuyệt trần của Dương Nhã Vân khiến Tiêu Dương  dám  quá lâu, ngũ quan tinh xảo như chạm khắc từ ngọc, tự nhiên  hảo, hôm nay Dương Nhã Vân mặc  đơn giản, ngược  toát lên một khí chất thanh tao, trang nhã.
 
 
Chỗ nhạy cảm của Tiêu Dương dường như đang chạm  chỗ kín của Dương Nhã Vân, hai  cứ giữ nguyên tư thế như , đều  chút sững sờ.
 
 
Ánh đèn phía  quầy bar  vàng, lúc  đặc biệt hợp cảnh, đặc biệt quyến rũ, Dương Nhã Vân mặc quần bó sát, cảm thấy  chút khác lạ, dường như  vật hình ống như s.ú.n.g đang đe dọa .
 
 
“Xin , chị Nhã Vân. Chị đừng vội, chuyện của chúng  còn   xong.”
 
 
“Vậy em  thể buông     hãy  chuyện của em  ?”
 
 
“À!? Xin , xin .”
 
 
Tiêu Dương vội vàng buông tay, vẻ mặt đầy áy náy, liên tục xin , Dương Nhã Vân vuốt tóc, vẻ mặt ửng hồng vẫn  phai, khẽ :
 
 
“Không .”
 
 
“Em  , còn chuyện gì nữa.”
 
 
Tiêu Dương ho khan hai tiếng đầy ngượng ngùng: “Hợp đồng với Đại Hằng Thương Quản  ký, thủ tục sang tên nhà bên cạnh cũng  , chị vội vàng  như , em    đây?”
 
 
Dương Nhã Vân mặt đỏ bừng, giọng  mang theo một chút dịu dàng: “Hợp đồng ở trong xe  lầu,   lấy. Em đợi  một lát ở đây.”
 
 
Lòng bàn tay Tiêu Dương vẫn còn chút mồ hôi, cảm giác khi ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn  thể nắm hết của Dương Nhã Vân   thật kỳ diệu:
 
 
“Đừng vội lấy hợp đồng, chị Nhã Vân, em còn một chuyện nữa.”
 
 
“Em cũng  mua một căn nhà ở Vịnh Nước Sâu Số Một, chị  thể giới thiệu cho em  ?”
 
 
Dương Nhã Vân trong lòng thầm nghĩ: Mình cũng  một căn nhà ở Vịnh Nước Sâu Số Một, chẳng lẽ Tiêu Dương   mua một căn ở cạnh  ?
 
 
Anh   ý gì?
 
 
Tiêu Dương thấy Dương Nhã Vân   gì, vẫy tay  mặt cô: “Chị Nhã Vân, chị   em  ?”
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Nghe Tiêu Dương  , mặt Dương Nhã Vân càng đỏ hơn: “Thật …  cũng  một căn nhà ở Vịnh Nước Sâu Số Một, căn bên cạnh cũng đang bỏ trống…”
 
 
Tiêu Dương nở một nụ  kỳ lạ: “Chị Nhã Vân,  là chúng  cùng xuống  nhé, cũng đến giờ ăn , chúng  cùng ăn cơm.”
 
 
“Nhân tiện chị giới thiệu cho em căn nhà ở đó.”