Phần lớn cổ phần của các cổ đông của Đại Hằng Thương Quản đều thế chấp tại ngân hàng, đặc biệt là Tập đoàn Đại Hằng với tư cách là cổ đông lớn,  thế chấp phần lớn cổ phiếu, thiệt hại do giá cổ phiếu liên tục giảm sút  ai  thể gánh chịu nổi.
 
 
Dương Nhã Vân nắm chặt ấm  đun nước, cho đến khi ngón tay  bỏng mới giật .
 
 
“Tiêu Dương, thật sự  cần thiết   đến bước  ?”
 
 
“Cậu sẽ trở thành mục tiêu của  mũi dùi, thật sự  đến bước   cũng sẽ  chiếm  bất kỳ lợi lộc nào,  e rằng còn   nhà họ Cố  gì .”
 
 
Tiêu Dương  dậy,  lạnh : “ chỉ   ai  thể lớn hơn pháp luật, bọn họ  giỏi đến mấy, trán vẫn khắc chữ đen.”
 
 
Tiêu Dương liền nhúng khăn mặt  bàn  nước lạnh đưa cho Dương Nhã Vân:
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
“Ngón tay  thế  đừng để  bỏng. Người khác  xót,  còn xót.”
 
 
“Tổng giám đốc Dương, một tuần nữa, hội đồng quản trị Đại Hằng Thương Quản  nhất nên thông qua, nếu , giá cổ phiếu của Đại Hằng Thương Quản sẽ  thê thảm, lợi ích của tất cả cổ đông Đại Hằng Thương Quản đều sẽ   đảm bảo.”
 
 
“Trước khi nghị quyết công bố  hiệu lực, cũng xin phiền cô giữ bí mật với Cố Tình, cô  nhất đừng dính líu , tránh  khó xử.”
 
 
“Nếu cô nhất định  báo  với cô ,    chúng  sẽ  còn là bạn bè.”
 
 
Tiêu Dương  xong  đến cửa phòng, mở cửa , chợt nhớ  một chuyện,  cợt : “Tổng giám đốc Dương, những tài sản   bán  thì cứ bán, Đại Hằng Thương Quản của các cô ít nhất còn  thể thở phào nhẹ nhõm một chút. Còn về việc bán cho ai... nếu  là cô,  nhất định sẽ giả vờ   gì.”
 
 
Dương Nhã Vân  bàn tay trái đang buông thõng của Tiêu Dương, chợt hiểu  điều gì đó, suốt cả ngày hôm nay bàn tay trái của Tiêu Dương dường như  linh hoạt lắm, dù là đánh mạt chược  nhắn tin đều dùng một tay.
 
 
Dương Nhã Vân  chằm chằm  chỗ Tiêu Dương   thất thần, lòng bàn tay nắm chặt chiếc khăn Tiêu Dương đưa cho . Sau một lúc lâu, Dương Nhã Vân hạ quyết tâm, lấy điện thoại , lật danh bạ tìm  điện thoại của thư ký hội đồng quản trị.
 
 
“Thông báo xuống,  khi hết kỳ nghỉ, lập tức sắp xếp triệu tập hội đồng quản trị lâm thời.”
 
 
Tiêu Dương bước  khỏi sảnh khách sạn, nhẹ nhàng thở  một , vươn vai, lập tức cảm thấy sảng khoái tinh thần.
 
 
Tiêu Dương , Dương Nhã Vân nhất định sẽ đồng ý bán những tài sản đó, cô là một  phụ nữ xinh   đầu óc, một  phụ nữ xinh    n.g.ự.c   não sẽ  cách tìm lợi tránh hại.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-410.html.]
Anh lấy chiếc điện thoại  vỡ màn hình , gọi cho Hà Mỹ Na: “Cô đến ?”
 
 
Vừa nhấc máy, Hà Mỹ Na  mắng sa sả: “Tiêu Dương! Cậu thật sự  thần kinh! Gọi   biển giữa mùa đông! Cậu bây giờ đang ở ! Bà đây  đợi  cả buổi sáng !”
 
 
Tiêu Dương  ha hả: “ cho cô ngắm biển đó! Không lãng mạn ?”
 
 
Hà Mỹ Na tức điên: “  ngắm biển thì  cảng Victoria mà ngắm,  cần  chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy  để ngắm ? Cậu rốt cuộc đang ở ?”
 
 
Tiêu Dương chặn một chiếc taxi: “  xuống đường cao tốc! Sắp đến !”
 
 
Hơn một tiếng rưỡi , Tiêu Dương  mở cửa xe, còn  kịp xuống, Hà Mỹ Na  lao tới bóp cổ Tiêu Dương:
 
 
“Tiêu Dương  Tiêu Dương! Đây là cái   ‘ xuống đường cao tốc’ đấy hả! Đường cao tốc của  khác với đường cao tốc của  khác !”
 
 
Tiêu Dương ho khan hai tiếng, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Hà Mỹ Na: “ sai !  sai ! Tài xế lạc đường mà! Thật sự  trách  !”
 
 
Tài xế  đút túi mấy trăm tệ Tiêu Dương đưa, vô cùng hợp tác diễn kịch,  Hà Mỹ Na xinh , trong lòng vô cùng ngưỡng mộ Tiêu Dương: “ !   đầu tiên đến đây! Thật sự  quen đường sá! Là  của , đúng là  của !”
 
 
--- Chương 248: Một mũi tên trúng hai đích ---
 
 
Cảng Đại Loan Ngạc Thành là một cảng nhỏ, lượng hàng hóa  lớn, chỉ  một bến  thể neo đậu tàu chở hàng rời  200.000 tấn, phần lớn chỉ  thể neo đậu tàu chở hàng tổng hợp  10.000 tấn.
 
 
Hai  dạo quanh bên ngoài cảng một vòng.
 
 
Tiêu Dương lấy t.h.u.ố.c lá từ trong túi , định lấy bật lửa châm, Hà Mỹ Na thấy bàn tay trái của Tiêu Dương  dùng  lực, tò mò hỏi: “Tay   ?”
 
 
Tiêu Dương ngậm thuốc lá, châm thuốc bằng một tay, nhàn nhạt : “Đánh  với  khác.”
 
 
Hà Mỹ Na giật t.h.u.ố.c lá trong miệng Tiêu Dương , nắm lấy tay trái của , lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì.”
 
 
Kế hoạch của  vẫn cần Hà Mỹ Na giúp đỡ, Tiêu Dương liền kể  đầu đuôi sự việc một cách chi tiết.
 
 
Hà Mỹ Na  xong lời Tiêu Dương, lập tức nổi trận lôi đình, phẫn nộ : “Thật là động trời! Thật vô lý, nội địa đúng là   vương pháp gì cả!”