Tiêu Dương đành cứng họng nhận lấy hạt bắp rang bơ đưa đến, môi vô tình chạm  ngón tay Chu Dĩnh, khiến cô nàng nhỏ nhắn  đỏ bừng mặt, may mà trong rạp tối nên   rõ biểu cảm của cô.
 
 
Cảnh tượng  Chung Mạn Ngọc cũng thấy, cô   khẩy ở khóe môi, trong lòng thầm mắng đôi "gian phu dâm phụ"  thật vô liêm sỉ!
 
 
Lưu Khải mong đợi  Chung Mạn Ngọc,   hưởng đãi ngộ tương tự, nhưng Chung Mạn Ngọc giả vờ chăm chú xem phim,  để ý đến Lưu Khải, khiến   vô cùng buồn bực.
 
 
Chỉ mua một cốc Coca, Tiêu Dương chạy bộ tới nên khát nước, uống một ngụm.
 
 
Không ngờ Chu Dĩnh chẳng hề bận tâm, cô ăn bắp rang bơ khá khô nên cầm cốc Coca Tiêu Dương  uống mà uống một  dài.
 
 
Điều  khiến Tiêu Dương  dám chạm  cốc nước đó nữa.
 
 
Mãi mới chịu đựng xem xong phim, mấy   ngoài, Lưu Khải chủ động chào Tiêu Dương  tách .
 
 
    chào Chu Dĩnh, còn Chu Dĩnh   cũng  thèm để ý đến Chung Mạn Ngọc. Hai bên cứ thế vội vàng chia tay.
 
 
Thấy "bóng đèn"   xa, Chu Dĩnh kéo Tiêu Dương vui vẻ : “Tiếp theo chúng   gì đây? Đi dạo phố nhé?”
 
 
Tiêu Dương lắc đầu : “Chiều nay ở văn phòng  còn  gấp bản thảo thiết kế,   về gấp.”
 
 
Chu Dĩnh xịu mặt xuống,   vui. Tiêu Dương thấy  liền : “Chiều nay  thật sự  việc,  mời em  ăn một bữa  ?”
 
 
Chu Dĩnh  : “Anh  tiền mời em ăn cơm ?”
 
 
Một câu  khiến Tiêu Dương cạn lời.
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Nghĩ  cũng đúng, ở bên Chu Dĩnh, hình như  nào cũng là cô  tiêu tiền.
 
 
Tiền xe mỗi , tiền mua quần áo  nãy, tiền xem phim, thậm chí là tiền ăn sắp tới. Hơn nữa,   thể chạy bộ hai chân về văn phòng,   xin tiền  taxi của cô .
 
 
Tiêu Dương   nán  trung tâm thương mại nữa, sợ  đụng  hai  . Chu Dĩnh cũng  cùng suy nghĩ.
 
 
Hai  chọn một quán lẩu bên  đường.
 
 
Chu Dĩnh bất mãn : “Tiêu Dương, giữa mùa hè nóng bức mà  bắt em  ăn lẩu với , lát nữa đầu tóc  mùi bơ bò, sáng nay em  ngoài mới gội đầu xong.”
 
 
Tiêu Dương cố ý  , con gái ai mà chẳng yêu cái , để ý hình tượng, buổi trưa mà   mùi lẩu thì chắc chiều sẽ  kéo   dạo phố nữa,  nắm bắt chi tiết  chắc.
 
 
“Lâu lắm   ăn, trải nghiệm một chút  mà. Đâu    điều hòa.”
 
 
Anh qua loa  vài câu,  kéo Chu Dĩnh bắt đầu gọi món.
 
 
--- Chương 25 Lòng  phụ nữ như kim đáy bể ---
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-41.html.]
 
Ăn lẩu xong, Tiêu Dương giả vờ  đưa Chu Dĩnh về nhà. Chu Dĩnh  :
 
 
“Lát nữa tiền xe  về chẳng  em  trả , em   ngốc . Ban ngày ban mặt,   .”
 
 
Tiêu Dương nghiêm nghị : “Thế thì  . Em xem thế  nhé, em bảo  nhà đến đón. Chúng  cứ đợi ở đây, dù   điều hòa cũng  nóng.”
 
 
Chu Dĩnh cảm động  sự chu đáo của Tiêu Dương, gật đầu, cầm điện thoại gọi tài xế đến đón.
 
 
Sau một hồi trò chuyện, tài xế nhanh chóng đến.
 
 
Trước khi lên xe, Chu Dĩnh hỏi Tiêu Dương: “Tiêu Dương, ngày mai   rảnh ?”
 
 
Tiêu Dương qua loa đáp: “Mai  việc của mai, thời gian của   thuộc về , mà thuộc về sự nghiệp.”
 
 
Chu Dĩnh  hề giận, trái  còn thấy Tiêu Dương  chuyện thú vị,  hì hì :
 
 
“Được thôi,  mai em  gọi điện cho . Nếu   bận sự nghiệp, chúng  cùng  dạo phố nhé?”
 
 
Việc Tiêu Dương ghét nhất là  dạo phố,  cứ ậm ừ qua loa: “Được ,  , em lên xe , mau về nhà!”
 
 
Tiêu Dương  Chu Dĩnh lên xe và  xa  mới chậm rãi  về văn phòng  thêm giờ.
 
 
Ngày hôm  thức dậy, Chu Dĩnh  gọi điện hẹn Tiêu Dương, Tiêu Dương thật sự    dạo phố nên tìm cớ thoái thác.
 
 
Tiêu Dương lén lút đến chợ ô tô Đông Tín.
 
 
Sau khi  chuyện Hoàng Hi Dung  bán xe,  hiểu rằng cô    nhiều nơi để bán, chỉ  hai nơi đó thôi.
 
 
Mấy cửa hàng nhỏ khác chắc cô  cũng sẽ  đến, dù  đến thì cũng sẽ tới chợ ô tô để so sánh giá.
 
 
Chợ ô tô Kim Sơn    "đánh tiếng" hai hôm  , hôm nay  đến chợ ô tô Đông Tín để "đánh tiếng".
 
 
Chiếc xe của cô  nhiều nhất cũng chỉ bán  hơn bảy mươi nghìn,   dặn dò  ở chợ ô tô  giá tám mươi nghìn tệ.
 
 
Tiêu Dương cung cấp biển  xe của Hoàng Hi Dung cho các cửa hàng xe cũ,  với họ rằng  chỉ  chiếc xe , ngoài  còn  hai nghìn tệ tiền "phí  nước".
 
 
Bọn họ chỉ cần chuyển tay là  thể kiếm  mười nghìn tệ,  tin rằng   mà  lấy  xe.
 
 
Hoàng Hi Dung mấy ngày nay đang bận giải quyết một  việc liên quan đến việc nghỉ việc,  khi từ chức cô  chuẩn  dốc  lực ôn thi cao học Đại học Bằng Thành.
 
 
Mãi mới xong việc trong tay, điện thoại của   gọi đến giục.
 
 
“Mẹ, con  bảo là cho con một tuần  mà? Mới  ba ngày.”