Tiêu Dương  khẩy: “Trong hệ thống của cái quán đỉnh cao    bài hát .”
 
 
Rõ ràng quán    là đỉnh cao về việc thu thập bài hát, ngay cả bài hát trong album chất lượng như  cũng   trong hệ thống.
 
 
Cố Thanh Ảnh nhờ Tiêu Dương chọn cho cô một bài 《Hộp Sắt Bán Đảo》.
 
 
“Đèn hành lang tắt, cặp sách đặt xuống.”
 
 
“Đi đến cửa sổ phòng   ngoài.”
 
 
“Nhớ  cuốn sách  mua.”
 
 
“Một cuốn tên là Hộp Sắt Bán Đảo.”
 
 
“......”
 
 
Tiêu Dương   ghế sofa, yên lặng  Cố Thanh Ảnh bên cạnh hát, tuy   cái chất riêng của Jay nhưng cô hát cũng khá .
 
 
Thang điểm mười, tối đa chín điểm.
 
 
Điểm     chỉ ngoại hình, mà là mức độ hát  của Cố Thanh Ảnh.
 
 
Hát xong một bài, những bạn học khác vội vàng giành micro.
 
 
Cố Thanh Ảnh  chút men say lên đầu, nhẹ nhàng tựa  vai Tiêu Dương.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Tiêu Dương tuy đa tình, nhưng  lạm tình, chơi đùa thì , nhưng chơi  lửa thì . Hình xăm ở mắt cá chân của cô gái  khiến Tiêu Dương trong lòng nghi ngờ.
 
 
Nhẹ nhàng đẩy Cố Thanh Ảnh  một cách tự nhiên: “Chơi thì chơi, đùa thì đùa. Cố Thanh Ảnh, chúng 
 
 
hai  hình như  đủ  thiết để dán sát thế .”
 
 
“  chơi bida, tiêu bớt chút men rượu. Chơi xong một ván bida  sẽ về nhà!”
 
 
Cố Thanh Ảnh  Tiêu Dương thực sự  chơi bida, trong lòng thoáng qua sự mất mát.
 
 
--- Chương 240: Quả Dưa Anh Ở Cầu Chu Tước ---
 
 
Sự xuất hiện của Tiêu Dương  gián đoạn hai  Hà Tiểu Ba và Từ Dương đang say sưa tranh tài.
 
 
“Thôi  , đừng gà mờ cắn  nữa, mau bày bi cho bố, bố sẽ cho các con thấy thế nào là một gậy vét sạch bàn!”
 
 
Tiêu Dương cầm cây gậy bida, xoa phấn đầu gậy, cúi  chuẩn  khai cuộc.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-396.html.]
Đột nhiên, một  phụ nữ phong vận quyến rũ bước  phòng bao,  hình mềm mại uyển chuyển, làn da trắng nõn mịn màng, bụng   mỡ thừa, một bộ sườn xám khoe đường cong  hảo, ôm sát vòng ba, dễ dàng tôn lên vòng eo thon thả.
 
 
Lưu Khải đang biểu diễn pha cocktail cho các bạn, lắc lư qua , vẻ mặt đắc ý, khóe mắt liếc thấy   đẩy cửa bước  phòng bao, mặt   cứng đờ.
 
 
Chiếc bình lắc rượu  tay rơi xuống đất, cốc cocktail đổ vương vãi khắp sàn.
 
 
“Khải Khải! Toàn là bạn học của con !”
 
 
Mẹ của Lưu Khải, Hoàng Oánh Oánh, bước  phòng bao, chào hỏi các bạn học của Lưu Khải.
 
 
Sắc mặt Lưu Khải  chút khó coi: “Mẹ, con  bảo  đừng đến  mà.”
 
 
Hoàng Oánh Oánh khựng  một chút, nhưng  nhanh  trở  bình thường,  tủm tỉm : “Hôm nay   sinh nhật con ,  đến xem các bạn học còn cần gì nữa .”
 
 
Lưu Khải lắc đầu: “Không cần ạ!”
 
 
Hoàng Oánh Oánh  để bụng, sắc mặt  đổi,  : “Vậy ,  chào các bạn   ngay,  gì cần thì  với ,  sẽ sắp xếp.”
 
 
Lưu Khải  còn cách nào khác, đành   lượt giới thiệu tên bạn học cho Hoàng Oánh Oánh. Chung Mạn Ngọc  Hoàng Oánh Oánh môi đỏ chót, xách túi nhỏ, mặc bộ sườn xám  phần hở hang, trong lòng hình như  hiểu  điều gì đó.
 
 
Khi Lưu Khải giới thiệu Tiêu Dương cho Hoàng Oánh Oánh,   giả vờ vô tình nhắc đến việc Tiêu Dương chính là bạn học gặp ở trường hôm đó, Hoàng Oánh Oánh rõ ràng  sững sờ.
 
 
“Thì  là Tổng giám đốc Tiêu, chào Tổng giám đốc Tiêu.”
 
 
Tiêu Dương liếc mắt  nhận  tình cảnh của Hoàng Oánh Oánh qua bộ trang phục cô đang mặc. Anh nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, trong lòng  hiểu rõ. Tuy nhiên, đây là  của bạn học , ít nhất cũng  thể hiện sự tôn trọng:
 
 
“Dì Hoàng, chúng cháu đều là bạn học cả, nào  Tổng giám đốc gì  ạ, dì đừng  .”
 
 
“Dì Hoàng, dì cứ gọi cháu là Tiêu Dương thôi ạ.”
 
 
Lưu Khải dù  ngốc đến mấy cũng   mấy  bạn học    điều bất thường, cảm thấy  mất mặt vô cùng, vội vàng kéo Hoàng Oánh Oánh  khỏi phòng riêng.
 
 
Vừa  khỏi phòng,    nổi trận lôi đình: “Con  bảo dì đừng , đừng  tới  mà!”
 
 
Giọng Lưu Khải bên ngoài quá lớn, đến cả tiếng nhạc cũng  thể át   , một vài bạn học   thấy tiếng gầm giận dữ của  .
 
 
 ngay  tiếng gầm giận dữ đó là giọng  hoảng hốt của Lưu Khải:
 
 
“Mấy  là ai!”
 
 
“Làm gì đấy! Đừng đẩy !”
 
 
Cánh cửa phòng  đẩy , hai  con Lưu Khải và Hoàng Oánh Oánh  ba gã đàn ông vạm vỡ đẩy . Một trong  đó mặt mày dữ tợn, gầm lên giận dữ:
 
 
“Hoàng Oánh Oánh! Cái đồ đàn bà thối tha nhà cô! Mấy con nhỏ cô giới thiệu cho bọn , sờ cũng  , hôn cũng  , uống vài chén  giở trò đẩy qua đẩy ! Đã  ngoài  nghề thì   dáng dấp của kẻ  nghề chứ, nếu tụi nó  chơi ,  thì cô chơi với mấy  em bọn ! Nhìn cái dáng  của cô,  thấy chơi chắc chắn còn sướng hơn tụi nó! Hahaha!”