Châu Dĩnh từ chối cái ôm, vẻ mặt nghiêm túc  Tiêu Dương: “Tiêu Dương,   chuyện gì  thành thật với em ?”
 
 
Tiêu Dương giật  trong lòng, nhưng  một thời gian dài chiến đấu rèn luyện, diễn xuất  đạt đến trình độ lão luyện.
 
 
“Chuyện gì? Thành thật chuyện gì?”
 
 
Châu Dĩnh ngờ vực  Tiêu Dương: “Thật sự   chuyện gì  thành thật với em ?”
 
 
Tiêu Dương cẩn thận nhớ  những việc     khi chia tay Châu Dĩnh để đến London, tin chắc rằng   bất kỳ bằng chứng xác thực nào, ngay cả việc hôm nay   sân bay, cô  cũng  thể  , trong lòng yên tâm:
 
 
“Anh   em đang  gì,   thành thật chuyện gì!”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Châu Dĩnh bật  khúc khích: “Ôi chao, hì hì hì... Em  giả vờ  nữa! Tiêu Dương,     về nước tạo bất ngờ cho em, kết quả  ngờ em  đến London ...”
 
 
Tiêu Dương mơ hồ, nụ  cứng đờ: “Bất ngờ?...  ... Anh  ngờ em  đến London...”
 
 
 Tiêu Dương vẫn   cái gọi là bất ngờ mà Châu Dĩnh  là gì...
 
 
Ngay  đó, Tiêu Dương liền  cái gọi là bất ngờ là gì...
 
 
Chỉ thấy Châu Dĩnh mở tủ bên cạnh . Bên trong hiển nhiên là một đống quà mà Tiêu Dương  mua!
 
 
“Tiêu Dương! Đây đều là những thứ  chuẩn  mang về nước tặng em ?!”
 
 
Tiêu Dương lập tức như  sét đánh ngang tai, như sét đánh giữa trời quang. Những món quà để trong tủ  mà   Châu Dĩnh phát hiện!
 
 
Trong lòng  như nhỏ máu...
 
 
Mẹ kiếp!
 
 
Lần  mua một chiếc vòng tay cho Hoàng Hi Dung,  hiểu   rơi  tay Châu Dĩnh.
 
 
Ở đây  gần hai triệu tệ tiền đồ,  bộ là quà chuẩn  cho những cô gái khác,  mà   Châu Dĩnh phát hiện sạch sành sanh...
 
 
Tiêu Dương cảm thấy diễn xuất của  dù   đến mấy cũng  thể che giấu  khóe mắt đang giật giật!
 
 
“Ha... ha... đúng ...  sai mà...”
 
 
“...Đều là những bất ngờ chuẩn  mang về nước cho em đó!”
 
 
Châu Dĩnh  thấy câu trả lời xác nhận của Tiêu Dương, vui sướng kêu "Oa" một tiếng, ôm chặt lấy Tiêu Dương.
 
 
“Tiêu Dương! Anh thật  với em!!!”
 
 
“Ôi chao, em còn  kịp mở  xem nữa cơ~”
 
 
Châu Dĩnh  xong buông tay, từng món từng món lấy quà trong tủ .
 
 
“Oa~ Cả bộ Cartier luôn~”
 
 
“Ôi chao~ Lần    mua vòng tay  mà,   mua thêm một cái nữa~ Lãng phí tiền quá!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-354.html.]
 
Cái  là chuẩn  cho Hoàng Hi Dung! Khóe miệng Tiêu Dương giật giật: “Hề hề... Em  thể đeo một cái ở tay trái, một cái ở tay  mà!”
 
 
“Oa~ Túi Hermes kìa~! Cửa hàng trong nước còn  !... ”
 
 
“Ôi chao, Tiêu Dương, chúng  bây giờ vẫn còn đang  học, đeo cái  nổi bật quá~”
 
 
Cái  là chuẩn  cho Tần Mộng Nghiên! Tiêu Dương đau lòng khôn xiết: “Không , em  thể đeo  những ngày nghỉ mà!”
 
 
“Á á á~ Nhiều mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, son môi quá~”
 
 
Châu Dĩnh liếc mắt trách Tiêu Dương: “Anh   xem,   mua những thứ , em   như mấy cô gái khác  ăn diện , mấy thứ  em sẽ  dùng  mà~”
 
 
Những thứ  đều là chuẩn  cho Trương Lộ! Tiêu Dương   mà   nước mắt: “Em  thể từ từ học mà, con gái ai cũng  học cách trang điểm  , trong    còn  mỹ phẩm dưỡng da !”
 
 
Châu Dĩnh  hì hì, mở hộp đồng hồ Chopard , liếc  một cái, phát hiện đó là chiếc đồng hồ trang sức dòng Chopard HAPPY DIAMONDS.
 
 
Cô vui vẻ : “Chiếc đồng hồ   thật~ Tiêu Dương, mắt  của   tệ~ Trong   nhiều món quà , em thích nhất là cái !”
 
 
Chỉ duy nhất cái  là thật sự chuẩn  cho Châu Dĩnh. Tiêu Dương  hề hề: “Em thích là  , hề hề hề...”
 
 
“Cái  vốn dĩ là mua cho em mà...”
 
 
Châu Dĩnh vui mừng khôn xiết đeo đồng hồ  tay, vòng tay ôm lấy cổ Tiêu Dương:
 
 
“Tiêu Dương, em... em   lời xin  , thật ... ban đầu em  hiểu lầm  ...”
 
 
“Em cứ tưởng nhiều đồ thế  là  mua cho cô gái khác chứ.....”
 
 
Tiêu Dương nước mắt chảy ngược  trong tim...
 
 
Em  hề hiểu lầm...  đúng là mua cho cô gái khác mà...
 
 
Đến nước , chỉ đành trách  trời  định  kiếp nạn , phúc họa tương tùy, dù  cũng  chảy  tay  ngoài.
 
 
Tiêu Dương nhanh chóng điều chỉnh  tâm trạng, lấy  phong độ.
 
 
Cùng lắm thì lát nữa mua !
 
 
“Ngốc ~~ Sao   thể mua cho  khác  chứ, em     bỏ bao nhiêu tâm tư để mua mấy món đồ  !”
 
 
“Em bảo em còn hiểu lầm  nữa chứ ~  đáng đánh  ~”
 
 
Anh nhẹ nhàng vỗ nhẹ  vòng ba nhỏ nhắn của Châu Dĩnh.
 
 
Châu Dĩnh ngượng ngùng đỏ mặt, vòng tay ôm cổ Tiêu Dương: “Bây giờ em   ạ~ Nhận  nhiều quà như , em vui lắm~~”
 
 
Tiêu Dương tránh ánh mắt dịu dàng như mật ngọt của Châu Dĩnh: “Thôi  , đói bụng , ăn   .”
 
 
Mở túi giấy gói đồ ăn, Tiêu Dương ân cần bóp tương cà  hộp đựng bánh hamburger.
 
 
Châu Dĩnh cảm thấy ngọt ngào trong lòng: “Tiêu Dương,   thật đấy~”