Tiêu Dương   sặc một ngụm: "Khụ khụ khụ ~"
 
 
Tần Mộng Nghiên đặt đũa xuống, ngẩng đầu: "Anh   vẫn luôn  hỏi , hôm đó   lên xe của ai ?"
 
 
Tiêu Dương sớm  cho   điều tra rõ ràng, câu hỏi   cần hỏi, vì   lắc đầu phủ nhận.
 
 
Tần Mộng Nghiên "xì" một tiếng: "Thôi ,  còn lạ gì . Đồ bụng  hẹp hòi.  , hôm đó là   đợi  ở  lầu..."
 
 
Tiêu Dương trong lòng  bắt đầu khó chịu: "Thôi  , cô đừng  nữa.   ."
 
 
Giọng Tần Mộng Nghiên bắt đầu  chút  vui: "Tiêu Dương,   ý gì  ,  nào cũng thế ."
 
 
Tiêu Dương  dậy,  lạnh: "Hahaha,    ý gì, cô  tìm   ý mà chơi ."
 
 
Bước  khỏi xe dã ngoại,  "rầm" một tiếng đóng sập cửa .
 
 
Khoảng đất trống  cửa hàng tiện lợi đặt một tấm bảng phông nền lớn màu đỏ, phía  phông nền là một bàn thờ bày trái cây và lư hương dùng để cúng tế.
 
 
Một bên bàn thờ còn  một chiếc máy  phim  phủ vải đỏ.
 
 
Khoảng sân còn kê mấy chục chiếc ghế nhựa, xung quanh  là lẵng hoa, đều do các công ty gửi đến,   Lâm Tiểu Phong tìm   nhiều công ty gửi tặng như .
 
 
Giữa tấm phông nền  [Đại Điện Ảnh Ra Rạp - Quán Bar - Lễ Khai Máy].
 
 
Tiêu Dương trong lòng hài lòng,  khá , ít nhất trông cũng  tệ.
 
 
Lâm Tiểu Phong đang chỉ đạo   sắp xếp những chậu hoa nhỏ bên cạnh sân khấu, thấy Tiêu Dương  đến hiện trường thì  :
 
 
"Thế nào? Cũng  chứ? Chỉ mất vài tiếng là xong."
 
 
Tiêu Dương  : " là khá , hiệu quả cao đấy, nhưng   một câu hỏi, mấy cái giỏ mua sắm bên cạnh dùng để  gì?"
 
 
Lâm Tiểu Phong  : "Yến Tử gợi ý  đừng phát phong bì đỏ gì cả, bên trong chúng    là cửa hàng tiện lợi ?"
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
"Sau khi buổi lễ kết thúc, cứ để mấy nhà báo giải trí  lát nữa cầm giỏ  tùy ý lấy đồ ăn vặt nước uống bên trong, lấy kiểu gì cũng lợi hơn là phát phong bì đỏ!"
 
 
"Vừa  thể khắc sâu ấn tượng về bộ phim của chúng ,   đạt  mục đích tuyên truyền, mấy thứ đồ uống đồ ăn vặt đó đáng bao nhiêu tiền ."
 
 
Tiêu Dương  ha hả: " phục sát đất luôn đấy, ý tưởng như  mà cũng nghĩ  !"
 
 
Lâm Tiểu Phong  xua tay,  tiếp tục   việc.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-306.html.]
 
Tiêu Dương  quanh một lượt, thấy   gì, liếc mắt  chiếc xe dã ngoại Tần Mộng Nghiên đang ở,   sang một bên, rút thuốc  châm một điếu.
 
 
Vừa nhả  một làn khói, Trịnh Hạo khoác vai Cố Tiểu Nhiễm  tới, trông  vẻ  đắc ý.
 
 
"Lão Tứ! Sao mà cô đơn thế? Hút thuốc một  ở đây ?"
 
 
Tiêu Dương  Trịnh Hạo, hai quầng thâm mắt còn nặng hơn cả gấu trúc,   đầy ẩn ý:
 
 
"Tuổi trẻ   vất vả đèn sách, về già mới  học hành  muộn. Nhị ca , đường đời còn dài lắm, đừng  sai đường."
 
 
Cố Tiểu Nhiễm rõ ràng  hiểu ý Tiêu Dương, Trịnh Hạo quá quen với Tiêu Dương nên  lời  ẩn ý của .
 
 
Trịnh Hạo nháy mắt với Cố Tiểu Nhiễm, Cố Tiểu Nhiễm  với Tiêu Dương một tiếng   sang một bên.
 
 
Nhìn Cố Tiểu Nhiễm  xa, Trịnh Hạo than vãn: "Lão Tứ, mày đừng    , tao với cô  là tình yêu đích thực mà!"
 
 
Tiêu Dương  lạnh một tiếng: "Ha ha, gái làng chơi vô tình, diễn viên vô nghĩa. Tình yêu đích thực   thì khó  lắm."
 
 
Trịnh Hạo mặt đầy vẻ cạn lời: "Mày    kích động ở  đó,  về đây trút giận ?"
 
 
Tiêu Dương liếc  chiếc xe dã ngoại mà Tần Mộng Nghiên đang , khinh khỉnh : "Tim tao mạnh mẽ thế ,  kích động gì chứ?    thì cũng  , mày đến đây  gì?"
 
 
Trịnh Hạo trợn tròn mắt: "Tao đến  gì ? Tứ Gia! Tao là nhà đầu tư! Tao  thể đến ?"
 
 
Tiêu Dương xua tay: "Được   , nhà đầu tư, chúng  nhất định sẽ nỗ lực  việc,  phụ lòng đầu tư của ."
 
 
Nói xong,  định bỏ  thì  Trịnh Hạo kéo :
 
 
"Lão Tứ, mày đừng  vội chứ, tao còn  chuyện   mà!"
 
 
Tiêu Dương  vẻ  mất kiên nhẫn: "Có gì  nhanh ."
 
 
Trịnh Hạo thấy Tiêu Dương  vẻ  đúng tâm trạng, liền đổi sang vẻ mặt tươi : "À cái đó... mày     vị trí dành cho Tiểu Nhiễm , cô   nhắc với tao mấy  ."
 
 
Tiêu Dương thở dài: "Không  tao  dành chỗ cho cô , từ xưa đến nay, tình yêu và sự nghiệp vẹn , là một điều phi lý."
 
 
Trịnh Hạo thực sự  hiểu nổi: "Lão Tứ, hôm nay mày  chuyện cứ đầy ẩn ý,  thể  tiếng  mà tao  hiểu  ?"
 
 
Tiêu Dương nặn  một nụ  giả tạo: "Là thế , vị trí đó   ở bộ phim , mà là ở bộ phim  tại Vụ Đô  kìa. Cô   đến Vụ Đô để , hai đứa mày sẽ  xa cách ."
 
 
Nói xong,  thu  nụ , nghiêm túc : "Vì hai đứa mày là tình yêu đích thực, chắc chắn sẽ chịu đựng  thử thách của thời gian và  cách chứ hả?"