Chu Ái Quốc kết thúc cuộc họp,  về văn phòng, thấy con gái gọi năm cuộc nhỡ, lòng   chùng xuống,  lẽ  chuyện gì .
 
 
Gọi  thì điện thoại luôn bận, sốt ruột  thôi.
 
 
Bước  phòng họp, Lưu Khải và hai bạn học  đánh đang  ủ rũ bên trong, mặt hai    hết sưng, khác hẳn bộ dạng đầu heo lúc .
 
 
Chỉ là một bên mắt vẫn còn bầm tím, trông như gấu trúc trong sở thú.
 
 
Cảnh sát Chu : “Các  đều là học sinh trường trung học trọng điểm,   đều là những thiên tài sẽ  đại học.”
 
 
“Vừa thi đại học xong các   gây chuyện! Chuyện   rõ ràng, hai    tay ,  đánh trả cũng  đúng, nếu thật sự truy cứu thì các  chính là đánh  hỗn loạn.”
 
 
“Còn  nữa, dẫn theo nhiều bạn học như  để hẹn đánh , gây rối trật tự, các    hậu quả là gì ?”
 
 
Quả nhiên cảnh sát Chu  lão luyện,  mở lời  định vụ  là đánh .
 
 
Mấy   lượt  điểm tên, đều là học sinh,  đầu tiên  đồn cảnh sát nên vô cùng căng thẳng, cúi đầu  .
 
 
Tiêu Dương cũng cúi đầu, nhưng   lo lắng, ý tứ ngầm của chú cảnh sát Chu    rõ ràng .
 
 
Quả nhiên, chú cảnh sát Chu tiếp tục : “Hậu quả chính là tạm giữ và phạt tiền. Các    mang cái hồ sơ   đại học ?”
 
 
Nói xong, chú cảnh sát Chu cố ý liếc  Tiêu Dương một cái.
 
 
Tiêu Dương  nãy mới  hai kẻ  đánh một đứa tên Thành Quý, một đứa tên Thành Phú, là  em họ hàng, đều học lớp Ba.
 
 
Anh chủ động đưa  thái độ hòa giải: “Hai bạn học, chuyện hôm nay thật sự  xin , đều là bạn học cùng trường, uống chút rượu nên  bốc đồng, xin  nhé!”
 
 
Nói xong, Tiêu Dương đưa tay  .
 
 
Người thức thời là kẻ thức thời,  đánh hai kẻ   nông nỗi đầu heo,  vài lời xã giao cũng  thiệt gì.
 
 
Thành Quý và Thành Phú thấy Tiêu Dương  nhún nhường,   chú cảnh sát ở bên cạnh , cũng    lớn chuyện đến tai phụ .
 
 
Cả hai đưa tay , miễn cưỡng bắt tay với Tiêu Dương.
 
 
“Chú cảnh sát Chu, cháu  năm trăm tệ đây. Chút lòng thành,  đánh  quen,    ngoài chúng  đều là bạn học cũ, hy vọng hai bạn  thể bỏ qua hiềm khích.”
 
 
Cảnh sát Chu thầm vui trong lòng,  nãy  ám chỉ Tiêu Dương ,  ngờ thằng nhóc      ẩn ý trong lời .
 
 
Thằng nhóc  thật sự là học sinh cấp ba ư? Sành đời phết đấy.
 
 
Thành Phú và Thành Quý  , nhận tiền: “Cũng là  của chúng , uống rượu xong  bốc đồng. Bạn học Tiêu cũng đừng chấp nhé.”
 
 
Tiêu Dương bật .
 
 
Đây cũng chỉ là học sinh cấp ba thôi, chứ nếu  xã hội,    đánh như thế ,  moi  mấy chục ngàn tệ thì   mà yên chuyện.
 
 
Tiêu Dương  đến  mặt Lưu Khải,  nhỏ bằng giọng chỉ hai   thấy:
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-30.html.]
“ với Chung Mạn Ngọc   khả năng gì !”
 
 
Sau đó lớn tiếng : “Bạn học Lưu Khải, chúng  bắt tay giảng hòa nhé!”
 
 
Quả nhiên, Lưu Khải  Tiêu Dương   đầu tiên sững sờ,  đó mày giãn  vẻ vui mừng, đưa tay  bắt tay giảng hòa với Tiêu Dương.
 
 
Cảnh sát Chu thấy mấy   hóa giải hiềm khích,  một hồi giáo huấn thì dặn dò mấy    đừng bốc đồng nữa,  tha cho họ, bảo họ rời .
 
 
Ông còn đặc biệt dặn dò Tiêu Dương:
 
 
“Sau  đừng bốc đồng nữa,  gì cũng  động não một chút. Chuyện nhỏ như  mà  đánh  ư? Có  nhiều cách giải quyết mà  cần động thủ, hiểu ?”
 
 
Tiêu Dương gật đầu, cảm ơn chú cảnh sát Chu  rời .
 
 
Bước  khỏi đồn cảnh sát, Từ Dương cúi đầu  Tiêu Dương, quả nhiên như   , chuyện   qua .
 
 
Chu Dĩnh thấy   bước  khỏi đồn cảnh sát,  cúp điện thoại của ông nội, còn  kịp chạy đến  mặt Tiêu Dương thì điện thoại  reo.
 
 
Là bố cô, Chu Ái Quốc gọi đến, cô đành   điện thoại .
 
 
Chung Mạn Ngọc và Vu Khiết cũng  tới,   gì đó nhưng  mở lời.
 
 
“Bố ,   . Vừa nãy con gọi nhầm .”
 
 
Chu Dĩnh    dài dòng với Chu Ái Quốc,     thì   chuyện gì nữa.
 
 
Chu Ái Quốc  điện thoại  cúp,  hiểu mô tê gì.
 
 
Năm sáu cuộc gọi nhỡ là gọi nhầm ư???
 
 
Thành Phú và Thành Quý  dám  Chu Dĩnh nữa, cúi đầu vội vàng rời .
 
 
Lưu Khải thấy Chung Mạn Ngọc    chạy đến,  :
 
 
“Em đang đợi  ? Đừng lo lắng,   ...”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Ai ngờ Chung Mạn Ngọc  thèm để ý Lưu Khải, mà  nhỏ với Tiêu Dương:
 
 
“Anh   chứ?”
 
 
“Anh  , em cứ  chuyện với Lưu Khải ,  nãy bọn   giảng hòa .”
 
 
Nói xong,  dẫn Hà Tiểu Ba và Từ Dương bước  ngoài.
 
 
Chu Dĩnh cúp điện thoại, lo lắng hỏi Tiêu Dương đang  tới:
 
 
“Thế nào ? Có chuyện gì ?”
 
 
“Không , họ chỉ bảo chúng  bắt tay giảng hòa,   đừng bốc đồng nữa.”
 
 
Chu Dĩnh   yên tâm.