Vương Kim ghé sát tai Tiêu Dương  nhỏ: “Tiêu Tổng,  tiền mặt  xử lý thế nào?”
 
 
Tiêu Dương vỗ đầu: “Suýt nữa thì quên mất chuyện , tiểu thư Tôn, cô xem  thể giúp xử lý  ?”
 
 
Tôn Vân Vân đỏ mặt, đập bàn, hào sảng :
 
 
“Chuyện nhỏ như con thỏ! Anh cử hai  mang tiền mặt theo  đến phòng tài vụ,  sẽ bảo bên tài vụ chuyển khoản cho các !”
 
 
Vương Kim vội vàng vẫy tay, bảo hai  trai trẻ  uống rượu mang vali hành lý theo Tôn Vân Vân đến phòng tài vụ.
 
 
Tiêu Dương thấy Tôn Vân Vân   thoăn thoắt,  hề  vẻ say xỉn, lúc  mới yên tâm.
 
 
Trương Lộ từ đầu đến cuối  uống rượu, vẫn luôn  yên lặng bên cạnh Tiêu Dương.
 
 
Sau khi Tôn Vân Vân rời .
 
 
Trương Lộ vẻ mặt quan tâm: “Tiêu Tổng,   uống nhiều chứ?”
 
 
Tiêu Dương  về phía Tần Mộng Nghiên: “Chuyện nhỏ,  uống nhiều.”
 
 
Trương Lộ đưa chai nước khoáng cho Tiêu Dương: “Uống chút nước sẽ dễ chịu hơn.”
 
 
Tiêu Dương  nhận nước khoáng, mà thấy Tần Mộng Nghiên đang  về phía .
 
 
Tần Mộng Nghiên thấy ánh mắt của Tiêu Dương,  dậy thướt tha  về phía , một làn hương thơm tươi mát, thanh nhã thoảng qua.
 
 
Tần Mộng Nghiên lờ  Trương Lộ bên cạnh Tiêu Dương:
 
 
“Tiêu Dương,   đây một lát,   chuyện   với .”
 
 
Giọng điệu của Tần Mộng Nghiên  chuyện   quá xa lạ, cũng  quá  mật, tạo cho   một cảm giác xa cách khó nắm bắt.
 
 
Tiêu Dương nhếch mép, thái độ lạnh nhạt: “Có gì thì cứ  ở đây.”
 
 
Tần Mộng Nghiên liếc  Trương Lộ bên cạnh Tiêu Dương: “Sẽ   mất quá nhiều thời gian của  .”
 
 
Tiêu Dương  dậy,  theo Tần Mộng Nghiên  khỏi phòng riêng, căn phòng nhỏ bên cạnh, hai  cùng bước .
 
 
Trương Lộ thấy tình hình của hai   vẻ  ,  quanh, thấy  ai chú ý đến .
 
 
Cô cũng lặng lẽ  theo …..
 
 
Tiêu Dương   sofa trong phòng riêng nhỏ, rút t.h.u.ố.c lá , dùng bật lửa châm: “Nói ,  chuyện gì?”
 
 
Tần Mộng Nghiên nhẹ nhàng mở lời: “Anh    đổi  ?”
 
 
Tiêu Dương  khẩy: “Lâm Tiểu Phong   Vương Kim ? Không ngờ cô xử lý mối quan hệ     đấy chứ.”
 
 
Giọng điệu Tần Mộng Nghiên nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Tiêu Dương,  cứ yên tâm, bộ phim   sẽ cố gắng hết sức để diễn….”
 
 
Tiêu Dương bất chợt  dậy, bước đến gần Tần Mộng Nghiên. Tần Mộng Nghiên  thấp,  còn  giày cao gót, hai  đối mặt  .
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-288.html.]
“ tin chứ! Nói về diễn xuất, Tần Mộng Nghiên,  tin tưởng cô nhất, sở trường của cô chẳng  là diễn kịch …..”
 
 
Mùi t.h.u.ố.c lá và rượu trắng từ miệng Tiêu Dương khiến Tần Mộng Nghiên khẽ cau mày:
 
 
“Tiêu Dương…   ý  là gì,    với , những chuyện  nghĩ  hề tồn tại…..”
 
 
“Nhiều chuyện   thể tự  kiểm soát,  chỉ  thể  những gì   thể kiểm soát,  thể cố gắng  …..”
 
 
“Quay phim là điều  thích…. ư ư ư~~~~”
 
 
Tiêu Dương ngẩng đầu  chằm chằm khuôn mặt xinh  động lòng  của Tần Mộng Nghiên,  thể kiềm chế bản  nữa…..
 
 
Anh dùng hai tay ôm lấy đầu Tần Mộng Nghiên, cúi xuống hôn lên đôi môi  đào của cô!
 
 
“Ư~m~ư~ư··~”
 
 
Tần Mộng Nghiên trong khoảnh khắc đó cảm thấy choáng váng, đầu óc trống rỗng…..
 
 
Đây là nụ hôn đầu của cô…..
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Tần Mộng Nghiên nghiến chặt răng,  khi kịp phản ứng, cô  đẩy Tiêu Dương đang dán chặt   , nhưng sức lực của cô   thể đẩy   …..
 
 
Ôm ngọc mềm hương ấm  lòng, đầu lưỡi Tiêu Dương hé mở đôi môi và hàm răng của Tần Mộng Nghiên, thâm nhập  bên trong. Môi mềm lưỡi trượt, hương thơm quyến rũ vương vấn chóp mũi Tiêu Dương.
 
 
Đây là  đầu tiên Tần Mộng Nghiên  tiếp xúc  mật như  với  khác giới…..
 
 
Tần Mộng Nghiên đỏ bừng mặt….  còn kháng cự nữa….. buông lỏng hai tay bất lực…..
 
 
Cô nhắm chặt đôi mắt , mặc cho lưỡi của Tiêu Dương hoành hành trong đôi môi  đào của …..
 
 
Tiêu Dương bỏ tay xuống, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tần Mộng Nghiên, cảm nhận vòng eo thon gọn và bụng phẳng của cô, cảm nhận sự mềm mại  cơ thể cô….
 
 
Dần dần cho đến khi cảm thấy sắp ngạt thở, cảm nhận   trong lòng dường như  thái độ  đúng….
 
 
Tiêu Dương mới buông Tần Mộng Nghiên ….
 
 
Tần Mộng Nghiên thờ ơ  Tiêu Dương, làn má ửng hồng  mặt vẫn  tan,   cô toát lên vẻ xa cách….
 
 
“Tại   dừng ? Đây   điều   ?”
 
 
Giọng  mềm mại của Tần Mộng Nghiên mang theo chút run rẩy, tiết lộ sự yếu đuối và bất lực trong nội tâm….
 
 
Tiêu Dương trong lòng khẽ rung động, khuôn mặt lạnh lùng  biểu cảm,   gì.
 
 
Tần Mộng Nghiên  lạnh một tiếng châm biếm:
 
 
“Không ngờ Tiêu Tổng của chúng  phim còn  khởi ,   cách ‘quy tắc ngầm’ !”
 
 
“Anh còn   thế nào nữa? Ngủ với  ? Anh  những thứ  đúng ?”
 
 
Khóe mắt Tần Mộng Nghiên ửng lệ, đôi mắt  lộ vẻ bất lực, cô lê tấm  mệt mỏi chậm rãi xoay  rời …..
 
 
--- Chương 178: Quay lén ---