Hai kẻ đó như  đại xá, vội vàng rời khỏi phòng hát.
 
 
Lưu Khải  đầu  Tiêu Dương thật sâu. Ánh mắt mang theo hận ý.
 
 
“Mày đợi đấy! Đừng  chạy!”
 
 
--- Chương 17 Có chuyện gì tao chịu ---
 
 
Mọi chuyện diễn   nhanh, các bạn học xung quanh đột nhiên thấy họ đánh ,  Tiêu Dương  ăn một cước,  đó phản công khiến mặt hai   sưng vù như đầu heo.
 
 
Các nữ sinh trong phòng hát sợ hãi ôm chặt lấy , các nam sinh cũng  lượt tránh né  kịp.
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Đổng Hạo, với tư cách là lớp trưởng,  mà cũng trốn sang một bên, sợ  liên lụy.
 
 
Tiếng nhạc trong phòng cũng tắt, im phăng phắc.
 
 
Hà Tiểu Ba khẽ : “Giờ  đây?”
 
 
Từ Dương cũng : “Đám  lớp Ba đều ở bên cạnh,   thằng Lưu Khải đó  gọi  đến ? Hay là   ?”
 
 
Tiêu Dương  bình tĩnh,  đám  lớp Ba cũng ở đây,  thản nhiên : “Cứ để các bạn về , chơi tiếp cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
 
 
Thực    vài bạn học cảm thấy   và  âm thầm lẻn  từ , trong đó  vài nam sinh.
 
 
Nghe thấy cuộc  chuyện của Hà và Tiêu, họ liền rời khỏi phòng hát. Tiêu Dương  đợi các bạn  hết  mới , Hà Tiểu Ba và Từ Dương  bên cạnh .
 
 
Đổng Hạo  đến bên cạnh Chu Dĩnh: “Chu Dĩnh,    chứ?”
 
 
Thái độ của Đổng Hạo lúc nãy Chu Dĩnh   thấy rõ, cô lạnh nhạt : “  . Cậu   .”
 
 
“  cùng ,  với ...”
 
 
Chu Dĩnh nhíu mày, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường:
 
 
“Không cần!”
 
 
Đổng Hạo lúng túng lùi  hai bước.
 
 
Chung Mạn Ngọc và Vu Khiết cũng  hành động của Tiêu Dương  cho kinh ngạc,  ngờ   đột nhiên nổi nóng.
 
 
Họ  để ý chuyện gì xảy  bên cạnh Chu Dĩnh, chỉ thấy Tiêu Dương   bảo vệ Chu Dĩnh. Vu Khiết thì đang đánh giá Chu Dĩnh và Tiêu Dương.
 
 
Chung Mạn Ngọc mắt đong đầy sương mù, cô   hiểu tại  Tiêu Dương  bốc đồng như ,  tay đánh  vì một  phụ nữ khác.
 
 
Trong phòng chỉ còn  vài .
 
 
Chưa đầy năm phút, quả nhiên như Từ Dương , Lưu Khải dẫn theo hơn hai mươi nam sinh lớp Ba xông , đông nghịt vây Tiêu Dương, Hà Tiểu Ba và Từ Dương ở giữa.
 
 
Lưu Khải bước  từ đám đông, chỉ  Tiêu Dương : “Bây giờ    xin  các bạn .”
 
 
Chung Mạn Ngọc lao  kéo Lưu Khải: “Lưu Khải,  đừng  loạn!”
 
 
Lưu Khải tức giận : “Mạn Ngọc, em đừng xen , đây là chuyện của bọn đàn ông!”
 
 
Chung Mạn Ngọc: “Cậu đừng nóng nảy, đừng...”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-28.html.]
Tiêu Dương chen lời,  khà khà: “Hay là chúng  đấu tay đôi?”
 
 
Lưu Khải tức tối : “Đấu tay đôi cái đầu mày! Đánh giỏi thế thì mày đấu với cả bọn tao !...”
 
 
Lời còn  dứt, hai kẻ   đánh  đà   chống lưng, xông  khỏi đám đông, vung nắm đ.ấ.m về phía Tiêu Dương!
 
 
Tiêu Dương nghiêng đầu né tránh, mỗi đứa một cú đấm, hai kẻ đó lập tức mỗi đứa một vết thâm đen quanh mắt, ngã lăn  đất.
 
 
Chiêu   cho đám  lớp Ba sợ hãi.
 
 
Tiêu Dương  nắm đ.ấ.m của : “Vãi,
 
 
  dùng sức !”
 
 
Chuyện hôm nay khiến Lưu Khải mất mặt ê chề,    Tiêu Dương vẫn luôn theo đuổi Chung Mạn Ngọc.
 
 
Chung Mạn Ngọc từng  với  , Tiêu Dương  đúng là đồ dai như đỉa, hôm nay    dìm cái khí thế của  xuống.
 
 
Lưu Khải cố ý  thể hiện bản   mặt Chung Mạn Ngọc, đến nước   thể lùi bước, nhất định  cho Chung Mạn Ngọc  thực lực của !
 
 
Lưu Khải lùi  hai bước, vung tay, lớn tiếng : “Tất cả cùng xông lên!”
 
 
Đám  lớp Ba  ,  vài đứa gan hơn tiến lên hai bước.
 
 
 lúc sắp xảy  một trận hỗn chiến.
 
 
Cửa phòng hát  đẩy !
 
 
Một đám bảo vệ KTV xông , tách   ,  dẫn đầu đám bảo vệ tức giận :
 
 
“Cái đám tiểu tử các ,  gây chuyện thì cút  ngoài mà gây! Đừng   loạn ở đây! Làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của chúng , bây giờ tất cả cút hết  ngoài cho .”
 
 
Lưu Khải  đầu giơ ngón trỏ chỉ  Tiêu Dương: “Bọn tao đợi mày ở cổng chính!”
 
 
Nói xong,   dẫn những  xung quanh rời khỏi phòng.
 
 
Lưu Khải vốn tưởng Tiêu Dương  đó chủ động nhường ghế là một kẻ dễ  bắt nạt,  ngờ  đánh đ.ấ.m giỏi đến !
 
 
Chu Dĩnh  đến bên cạnh Tiêu Dương, nắm lấy áo , khẽ : “Anh đừng . Em  báo cảnh sát .”
 
 
Chu Văn Bân và Vương Hưng Minh kết thúc hoạt động trong phòng, chuẩn  chào Tiêu Dương  rời .
 
 
Đẩy cửa phòng hát của họ , thấy bên trong một đống lộn xộn.
 
 
Các loại chai lọ vỡ  rải rác khắp nơi,  một bóng , Chu Văn Bân và Vương Hưng Minh  hiểu chuyện gì đang xảy , cứ tưởng Tiêu Dương  tan cuộc mà rời .
 
 
Đồn cảnh sát Kiều Tây
 
 
Cảnh sát Chu   Tiêu Dương:
 
 
“Tiêu Dương,  ngờ chúng   gặp ! Cậu  xem chúng   duyên ?”
 
 
Tiêu Dương  khổ: “Chào chú cảnh sát Chu.”
 
 
“ thì   chút nào!” Cảnh sát Chu liếc xéo Tiêu Dương một cái, trêu chọc : “Nói . Vì chuyện gì? Thù cha  oán vợ .”
 
 
Tiêu Dương: “......”