Tiêu Dương buồn : “À cái gì mà ,  mua     để kiếm tiền.”
 
 
Hạ Thụ càng ngạc nhiên hơn: “Thế thì vì cái gì?”
 
 
Tiêu Dương vẻ mặt mơ màng: “Kết bạn thôi.”
 
 
Mạc Phi đẩy cửa kính, Chu Dĩnh  theo  quán cà phê Mộng Du Thời, dừng bước, ánh mắt lập tức  thấy Tiêu Dương đang  ở góc.
 
 
Chu Dĩnh  Tiêu Dương, trong khoảnh khắc vẻ mặt  chút hoảng loạn   chút mờ mịt.....
 
 
Mấy ngày nay  gặp,   vẫn phong trần như ....
 
 
Vẻ mặt phóng khoáng, khóe môi cong lên, vẫn tùy tiện và bất cần như xưa.
 
 
Tiêu Dương  chú ý đến Chu Dĩnh đang ở cửa,  đút tay  túi, dáng vẻ thong dong:
 
 
“Hạ Thụ, đây là một cơ hội  , cơ hội  độc lập điều hành một dự án lớn như  trong đời   nhiều.  khuyên cô nên suy nghĩ kỹ.”
 
 
Hạ Thụ  lưng về phía Chu Dĩnh và Mạc Phi, cúi đầu suy nghĩ, một lát , Hạ Thụ ngẩng đầu lên:
 
 
“Tổng giám đốc Tiêu,   nghĩ kỹ ,  Tết   thể bắt đầu  việc!”
 
 
Hạ Thụ  gặp quá nhiều   tài sản ròng cao ở bộ phận khách hàng VIP, cô  hiểu rõ, cơ hội trong đời  nhiều.
 
 
Thường thì cơ hội sẽ vụt qua trong tích tắc, nếu  nắm bắt  sẽ mãi mãi mắc kẹt ở tầng lớp hiện tại.
 
 
, chỉ cần nắm bắt , cuộc đời sẽ  những khả năng khác biệt.
 
 
Tiêu Dương đưa tay : “Quyết định  của cô sẽ  đổi cả cuộc đời cô, hy vọng chúng  hợp tác vui vẻ.”
 
 
Hạ Thụ mỉm  đưa tay : “Hy vọng Tổng giám đốc Tiêu   chiếu cố nhiều hơn!”
 
 
Tiêu Dương tiễn Hạ Thụ ,  thấy Chu Dĩnh đang  ở cửa, ánh mắt lướt qua một tia kinh ngạc,  nhanh khôi phục bình thường.
 
 
“Hai cô cũng đến uống cà phê ?”
 
 
Giọng Tiêu Dương tựa như dòng suối trong vắt, tĩnh lặng mà dịu dàng.
 
 
Chu Dĩnh hai tay ôm chặt lấy ngực, những cảm xúc dồn nén bấy lâu cuối cùng cũng bùng nổ ngay khoảnh khắc  thấy giọng Tiêu Dương.
 
 
Nước mắt  ngừng trào , lăn dài  gương mặt thanh tú  hảo  tì vết .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Mạc Phi ôm Chu Dĩnh, từ từ  đến  mặt Tiêu Dương, cô  mở miệng hỏi   uống cà phê với Tiêu Dương là ai.
 
 
Tuy nhiên, cảm xúc của Chu Dĩnh dường như  thể kiểm soát .
 
 
“Hai  cứ  chuyện . Tớ về  đây.”
 
 
Nhẹ nhàng gỡ tay Chu Dĩnh , để   gian cho hai , Mạc Phi lặng lẽ bước  khỏi quán cà phê.
 
 
Cô  để ý khóe mắt  cũng   đỏ hoe.
 
 
Chu Dĩnh vịn  lưng ghế,  đó  Tiêu Dương   một lời, mặc cho nước mắt lăn dài từng giọt.
 
 
Tiêu Dương chú ý thấy  cổ tay Chu Dĩnh đeo chiếc vòng tay Cartier LOVE mà   mua.
 
 
“Gần đây em sống  ?”
 
 
Nghe thấy lời Tiêu Dương, Chu Dĩnh  kìm nén  nữa, lao tới ôm chặt lấy .
 
 
“Không !”
 
 
“Em sống chẳng  chút nào cả!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-251.html.]
 
“Tiêu Dương, em nhớ  lắm!”
 
 
Tiêu Dương đỡ Chu Dĩnh, từ từ  dậy, nhẹ nhàng ôm cô  lòng.
 
 
“Anh xin ...”
 
 
Chiếc Mercedes-Benz G trắng lao nhanh  đường.
 
 
Tiêu Dương nắm tay Chu Dĩnh, Chu Dĩnh  gương mặt góc cạnh sắc sảo của Tiêu Dương, trong mắt, trong tâm trí cô, chỉ  duy nhất  đàn ông .
 
 
Ý thức của Chu Dĩnh dần trở nên  còn rõ ràng nữa.
 
 
Chẳng  từ lúc nào, hai     chiếc giường trắng ở khách sạn quen thuộc.
 
 
Chu Dĩnh  Tiêu Dương đè lên, ánh mắt   chứa dục vọng  mềm mại.
 
 
Chu Dĩnh cảm thấy  thở bên tai ngày càng nóng bỏng, cảm thấy ánh mắt Tiêu Dương như  nuốt chửng , cảm thấy linh hồn  dường như đang bùng cháy.
 
 
Nụ hôn nóng bỏng của Tiêu Dương rơi khắp cơ thể Chu Dĩnh, bàn tay   ngừng vuốt ve   cô.
 
 
Tiêu Dương một tay cởi từng chiếc cúc áo sơ mi.
 
 
Chu Dĩnh cảm thấy cơ thể lạnh ,   từ lúc nào, hai    còn một mảnh vải che , thành thật đối diện với .
 
 
Hương thơm  cơ thể lan tỏa trong  khí.
 
 
Tiêu Dương ôm chặt Chu Dĩnh, hai cơ thể quấn quýt lấy , như hai thỏi nam châm,  thể tách rời.
 
 
“A~”
 
 
Đầu ngón tay Chu Dĩnh lướt  lưng Tiêu Dương, từng đợt va chạm tựa như điện giật, cô cảm thấy    sôi sục.
 
 
“Tiêu Dương, em yêu ~”
 
 
Từng   mật.
 
 
Từng  yêu đương.
 
 
Hai  dán chặt  .
 
 
“Tiêu Dương~ đừng rời xa em nữa~”
 
 
Trời tháng mười hai, nhiệt độ trong phòng  ngừng tăng lên,  gian tràn ngập mùi vị của tình yêu.
 
 
Mây trôi lững lờ, ánh hoàng hôn dần phai, đèn đóm bắt đầu lên, thỉnh thoảng vài vì  điểm xuyết  màn đêm.
 
 
Tiêu Dương nhẹ nhàng  đến bên cửa sổ sát đất, mở hé cửa sổ nhỏ.
 
 
Đốt một điếu thuốc.
 
 
Chu Dĩnh kéo chăn cao hơn một chút, che n.g.ự.c , ánh mắt lấp lánh, khẽ mím môi:
 
 
“Tiêu Dương, em đói .”
 
 
Tiêu Dương  đầu , khóe mắt ánh lên vẻ ám , môi nở nụ :
 
 
“Hình như là  vất vả hơn thì .”
 
 
Mắt Chu Dĩnh cong thành hình trăng khuyết, giọng  mềm mại như mật ngọt:
 
 
“Em cũng  phối hợp mà~”
 
 
Chu Dĩnh khoác tay Tiêu Dương, hai    đường lớn, hai bên đường   ít cửa hàng đặt cây thông Noel,  đó treo đèn màu.