Tiêu Dương  đầu , thề thốt trong lòng, việc đầu tiên khi lấy  điện thoại là  xóa con khốn  !
 
 
Người xưa quả  lừa , “kỹ nữ vô tình”!
 
 
Đợi  đến nửa tiếng,  một cảnh sát gọi ở cửa:
 
 
“Hà Lực! Ra đây! Người nhà  đến đón !”
 
 
Tiêu Dương liếc  “Hà Lực” thật, vẫn đang ngủ ngáy khò khò.
 
 
Anh ưỡn ngực, bước  khỏi đại sảnh, thấy Đoàn Hoành Bác ở bên ngoài đang   với vẻ mặt mỉa mai.
 
 
“Người  ơi ~ cuối cùng mày cũng đến !”
 
 
Tiêu Dương dang rộng hai tay,  ôm Đoàn Hoành Bác một cái thật chặt.
 
 
Đoàn Hoành Bác đẩy mạnh Tiêu Dương :
 
 
“Mẹ kiếp, mày chơi thì chơi, nhưng tự    chỗ ,   là quá đáng lắm !”
 
 
Tiêu Dương liếc  mấy cảnh sát xung quanh, nhỏ giọng :
 
 
“Mình  ngoài  chuyện.”
 
 
Đoàn Hoành Bác hiểu ý,  theo Tiêu Dương  khỏi cổng đồn công an.
 
 
Tiêu Dương   hút một điếu thuốc, sờ túi quần, lúc  đồn   tịch thu ,  thở dài một tiếng:
 
 
“Tao   vì mua dâm mà  đây!”
 
 
--- Chương 113 Sự hiểu lầm tai hại ---
 
 
Đoàn Hoành Bác tưởng Tiêu Dương “cứng họng” kiểu  c.h.ế.t đuối với miệng cứng đơ, sĩ diện hão,  chịu  thật.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Đâu   từng cùng   hộp đêm .
 
 
Đoàn Hoành Bác: “Thôi , mày  cái  cho quỷ  tao còn tin.”
 
 
Tiêu Dương: “Nói  thì dài dòng lắm, đoạn  bỏ qua . Tao  trọng điểm, là Thi Gia Mộc  hãm hại tao, đụ má nó.”
 
 
“Mẹ kiếp, cái thằng khốn nạn  đúng là rác rưởi,   chơi   , còn dùng thủ đoạn bỉ ổi, dám tố cáo tao cố ý gây thương tích.”
 
 
“Chiều nay tao   gọi đến để phối hợp điều tra, điều tra đến bây giờ  nó gần sáng !”
 
 
“Tao ở trong đó chán  chết,  một thằng tên Hà Lực    mua dâm  bắt  đây, cảnh sát gọi   lời khai thì  ngủ gật.”
 
 
“Không còn cách nào khác, tao mới mạo danh  gọi điện cho mày.”
 
 
Đoàn Hoành Bác dường như  hiểu ý Tiêu Dương: “Thế mày  chạy trốn tội?”
 
 
Tiêu Dương “phì” một tiếng: “Chạy trốn cái quần què!”
 
 
“Là Thi Gia Mộc động thủ ! Tao là phòng vệ cấp thiết, nghiêm trọng lắm thì cùng lắm là phòng vệ quá mức!”
 
 
“Tao chỉ đạp  một phát, còn chẳng đáng gọi là thương tích nhẹ,  mà     cái giấy giám định thương tích nhẹ, mày   vô lý  chứ!”
 
 
“Lão Tam, sáng mai mày đến bệnh viện Đồng Tân tìm Tần Mộng Nghiên, cô   rõ tình hình cụ thể.”
 
 
“Tao sợ Thi Gia Mộc  theo đúng quy trình,  trò lừa bịp, mày tìm hiểu rõ tình hình  kéo tao  ngoài!”
 
 
Đoàn Hoành Bác lúc  mới   hiểu ý Tiêu Dương:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-187.html.]
 
“Thế mày cũng  cần  tự tạo  cái vụ mua dâm bất thành gì chứ!”
 
 
Tiêu Dương lườm một cái: “Tao  cách nào , điện thoại  tịch thu,   ghế sắt đợi cả ngày, dù    ngoài hít thở chút cũng .”
 
 
Đoàn Hoành Bác cạn lời: “Mày   ,  nãy cảnh sát  mày mua dâm bất thành, ai  cạnh tao .”
 
 
Nói đến đây, Tiêu Dương nhớ  tiếng kêu kinh ngạc của một cô gái trong điện thoại  ,   dâm ô:
 
 
“Lão Tam,  ngờ mày  mạnh mẽ đến , im  lặng tiếng  hạ gục Lâm Thiên Thiên, còn là cú home run luôn!”
 
 
Đoàn Hoành Bác hì hì ,  định khiêm tốn vài câu, một bóng  từ ven đường lao .
 
 
Là Lâm Thiên Thiên!
 
 
Lâm Thiên Thiên che miệng nhỏ, ngón trỏ run rẩy chỉ  Tiêu Dương, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin:
 
 
“Tiêu Dương! Hóa  là ?! Anh còn  mua dâm?!”
 
 
“Còn dùng nick phụ để  mua dâm nữa?!”
 
 
Tiêu Dương và Đoàn Hoành Bác  , kinh hãi kêu lên: “Đù má!”
 
 
 là cảnh tượng  “độn thổ”.
 
 
Tiêu Dương  định mở lời giải thích.
 
 
Lâm Thiên Thiên  kích động la lớn:
 
 
“Tiêu Dương,  là cái đồ khốn nạn đê tiện bẩn thỉu! Uổng công Chung Mạn Ngọc vẫn luôn nhắc  về  với ,  ngờ   là loại  !”
 
 
“ là vô liêm sỉ đến cực điểm!”
 
 
Đoàn Hoành Bác   tới giúp Tiêu Dương giải thích,    hai bước.
 
 
Lâm Thiên Thiên lắc đầu điên cuồng, càng trở nên mất kiểm soát:
 
 
“Đoàn Hoành Bác! Anh đừng  qua đây! Anh  với  đồng lõa,  cũng chẳng  đồ   gì!”
 
 
“Nói  chừng  cũng  từng  bắt  đây !”
 
 
“ đúng là mù mắt ! Huhuuhuu~~~~”
 
 
“Còn lừa   cần dùng bao nữa!”
 
 
Lâm Thiên Thiên  xong thì nước mắt giàn giụa, ôm mặt chạy  như bay…
 
 
Tiêu Dương và Đoàn Hoành Bác  : “Chuyện gì thế ?”
 
 
Đoàn Hoành Bác hiếm khi mất tự chủ: “Mẹ kiếp. Lão Tứ, tao  mày hại thảm !”
 
 
Tiêu Dương cũng đầy vẻ  hổ và phẫn nộ: “Lão Tam, mày đưa cô  đến đây  gì!”
 
 
Đoàn Hoành Bác vội : “Tao    thể đưa cô  đến đây, là cô  theo dõi tao!”
 
 
Tiêu Dương vỗ đùi: “Giờ   đây?”
 
 
Đoàn Hoành Bác: “Thà c.h.ế.t bạn còn hơn c.h.ế.t , tao giờ còn lo cho bản   xong, tao  dỗ cô   .”
 
 
“Tao sẽ đẩy hết  tội  lên đầu mày, là  em thì gánh giùm tao nhát d.a.o ! Tất cả tội nghiệt mày tự gánh lấy.”
 
 
“Mày tự liệu mà .”