Tiêu Dương cuối cùng cũng hiểu tại  cô bé    lén lút gặp   lưng Chu Dĩnh!
 
 
Mạc Phỉ ưỡn lồng n.g.ự.c nhỏ,  đủ tự tin nhưng  cố tỏ vẻ bình tĩnh, trông  buồn .
 
 
Tiêu Dương thấy buồn  trong lòng,  nổi hứng trêu chọc:
 
 
“Phỉ Phỉ~ Em  thể vì  khác mà hy sinh hạnh phúc của  ,  yêu em, em yêu  là chuyện của hai . Không liên quan đến  khác!”
 
 
“Phỉ Phỉ~ Em thực sự  suy nghĩ kỹ ?”
 
 
“Phỉ Phỉ~ Em  thể đưa  lựa chọn sai lầm!”
 
 
Mạc Phỉ  ngăn cản cách xưng hô của Tiêu Dương, cô cắn răng kiên định :
 
 
“  suy nghĩ kỹ ! Chu Dĩnh là bạn  nhất của ,   thể  cô  buồn!”
 
 
“ sẽ  hối hận về lựa chọn của !”
 
 
Tiêu Dương giả vờ đau khổ tột cùng, trong mắt đầy bi phẫn, khóe miệng khẽ run rẩy:
 
 
“Vậy nên em  vì  bạn  nhất của  mà dâng  cho  khác ?”
 
 
“Em  thể  cô  buồn,  thì  thể khiến trái tim  tan nát  ?”
 
 
Mạc Phỉ thấy sự đau khổ tột cùng trong mắt Tiêu Dương, trong lòng cảm thấy áy náy, cô cúi đầu  dám  thẳng  Tiêu Dương:
 
 
“Tiêu.... Tiêu Dương..... xin ...... chúng   thể sai chồng sai!”
 
 
À?
 
 
 từ khi nào?
 
 
Rồi  sai tiếp?
 
 
Tiêu Dương cố nhịn , trong mắt  xen lẫn tình yêu và hận thù:
 
 
“Vậy , em   và Chu Dĩnh tái hợp đúng ?”
 
 
Mạc Phỉ ngẩng đầu, lấy hết can đảm: “!”
 
 
“Ha ha, Mạc Phỉ, em thật nhẫn tâm! Được! Vậy  sẽ chiều ý em.”
 
 
Tiêu Dương cố nén nước mắt trong khóe mắt,  uể oải buông lơi, cô độc hất điếu thuốc, dứt khoát  dậy!
 
 
Trước khi tiêu sái bước  khỏi vườn ngoài trời, bóng lưng cô độc và kiêu ngạo của   lưng về phía Mạc Phỉ, lạnh lùng :
 
 
“À đúng . Cảm ơn em  tác thành cho  và Chu Dĩnh.”
 
 
Ngẩng đầu 45 độ lên bầu trời, nước mắt sẽ  tự chủ mà rơi xuống khóe mắt!
 
 
Nói xong vội vàng chuồn , nếu  sợ  sẽ phá lên  mất!
 
 
May mà đạo diễn Vương Đại  ngừng nhắc nhở kỹ năng diễn xuất của  khi  quảng cáo công ích.
 
 
Lại còn  đối thủ  như Tần Mộng Nghiên, nếu   chắc chắn  thể diễn xuất bùng nổ như .
 
 
Lương Triều Vỹ diễn chắc cũng chỉ đến thế thôi.
 
 
Tiêu Dương cứ thế bỏ , Mạc Phỉ chạm  ly cà phê còn ấm nóng, nhưng lòng bàn tay  lạnh như băng.
 
 
Lời  của  như những mũi kim đ.â.m  tim cô,  còn chu đáo gọi thêm nước lọc vì sợ cô uống cà phê  ngủ .
 
 
Cô     sai  ?
 
 
Thấy giọt nước mắt lăn dài ở khóe mắt Tiêu Dương, lòng Mạc Phỉ  ngừng xao động.....
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-158.html.]
Người đàn ông đó thật thâm tình, thảo nào Chu Dĩnh  c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt  .....
 
 
--- Chương 96 Gương vỡ  lành ---
 
 
Lúc ,   chung tình  một Đại học Bằng Thành  chạy về ký túc xá, vô tư chơi game với Trịnh Hạo.
 
 
Khoảng thời gian  bận túi bụi, hiếm khi  thời gian rảnh, chơi game để thư giãn một chút.
 
 
Tiêu Dương  lướt chuột  hỏi Trịnh Hạo: “Lão Tam   ? Mấy ngày nay  tan học là  thấy .”
 
 
Trịnh Hạo “hề” một tiếng: “Đi cua Lâm Thiên Thiên chứ .”
 
 
Tiêu Dương tò mò: “Tiến triển thế nào ?”
 
 
Trịnh Hạo lắc đầu: “Cậu tự hỏi   ,  cũng  , cả ngày thần thần bí bí.”
 
 
Lời  với Mạc Phỉ hôm qua vẫn còn văng vẳng bên tai, quả thật,  nên  tìm Chu Dĩnh .
 
 
Chiều tan học, Tiêu Dương  sớm đợi Chu Dĩnh ở cửa lớp học.
 
 
Mới mấy ngày  gặp.
 
 
Chu Dĩnh  thấy khuôn mặt quen thuộc của Tiêu Dương, lập tức  thể kiềm chế , nước mắt trào .
 
 
Không màn đến ánh mắt của những  khác trong lớp, cô chạy tới ôm chầm lấy Tiêu Dương.....
 
 
Hai  ôm chặt lấy .
 
 
Mạc Phỉ  hai  ôm  chặt cứng với ánh mắt phức tạp,  Tiêu Dương –  hôm qua còn  những lời thâm tình với .
 
 
Trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
 
 
Chính cô  tự tay đẩy  đàn ông  trở  vòng tay bạn  của !
 
 
Tiêu Dương ngửi mùi hương tóc của Chu Dĩnh,  vặn thấy vẻ mặt thất vọng của Mạc Phỉ.
 
 
Anh thấy buồn  trong lòng.
 
 
Anh chớp mắt với Mạc Phỉ, còn dùng ngón tay  hình trái tim!
 
 
Mạc Phỉ đỏ mặt đến tận mang tai, tim đập thình thịch, loạng choạng bước  khỏi lớp!
 
 
Tiêu Dương  thể nhịn  nữa,  phá   ha hả.
 
 
Chu Dĩnh mắt đỏ hoe,  hiểu  Tiêu Dương   vô cớ:
 
 
“Anh đang trêu chọc em ?”
 
 
Tiêu Dương đương nhiên sẽ    chuyện  ,   lắc đầu:
 
 
“Đi thôi! Cho em xem đồ chơi mới của !”
 
 
Hai  đến bãi đậu xe, Chu Dĩnh  thấy chiếc Mercedes G-Wagen màu trắng của Tiêu Dương.
 
 
Tiêu Dương đắc ý : “Sao nào! Vợ   ngầu !”
 
 
Chu Dĩnh lườm Tiêu Dương một cái: “Nó là vợ  ?”
 
 
Tiêu Dương ho khan hai tiếng: “Chúng   dạo một vòng!”
 
 
Chung Mạn Ngọc đang   đường, thấy chiếc Mercedes màu trắng của Tiêu Dương xuất hiện  đường trong trường.
 
 
Cô đang định vẫy tay chào Tiêu Dương.
 
 
Thì phát hiện   ở ghế phụ lái là khuôn mặt quen thuộc đó!
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Trong lòng cô chấn động.....