“Nghe xong bài hát,     đưa chúng em về trường…”
 
 
“Em nghĩ  taxi về cũng mất mấy chục tệ! Anh  đưa chúng em về cũng   gì…”
 
 
“Từ đầu đến cuối Chu Dĩnh đều   gì, là do em tự cho  là đúng…”
 
 
“Vậy nên chuyện  đều là  của em…”
 
 
Mạc Phi  một hồi, cuối cùng cũng kể hết đầu đuôi câu chuyện.
 
 
Tiêu Dương gật đầu: “Mạc Phi,  hỏi cô một chuyện, cô hãy trả lời  từ góc độ công bằng mà xem.”
 
 
Mạc Phi gật đầu: “Được,  hỏi .”
 
 
Tiêu Dương nhớ  việc hai   nhiều  cãi vã vì chuyện , nhưng kết quả Chu Dĩnh vẫn :
 
 
“  cho cô  lựa chọn, nếu  xem concert thì chúng  sẽ kết thúc. Cô  vẫn , xin hỏi cô  nhận vấn đề  thế nào?”
 
 
Mạc Phi kêu lớn: “Em  nhận thế nào ! Em   ! Đây là hiểu lầm! Tiêu Dương…”
 
 
Giáo sư Thạch  bục giảng cuối cùng cũng  nhịn , cầm micro hét lớn:
 
 
“Hai đứa   chuyện tình cảm thì  ngoài ! Đừng ở đây  ảnh hưởng đến các bạn khác học!”
 
 
Tiêu Dương cũng  còn tâm trí  giảng,  dậy, bước  khỏi lớp…
 
 
Mạc Phi vội vàng  theo.
 
 
Mạc Phi bám sát phía  Tiêu Dương,  sức giải thích: “Tiêu Dương,   em …”
 
 
Tiêu Dương dừng bước,  Mạc Phi:
 
 
“Hay là cô    đây. Cô  nhất nên về hỏi cô , thứ cô   là gì.”
 
 
“Cô  là hiểu lầm. Là cô  bắt cóc cô   xem concert ?”
 
 
“Cô  là hiểu lầm. Cô bắt cóc cô   ăn cơm ?”
 
 
“Cô  là hiểu lầm. Kết quả là  nó  ôm ấp với  đàn ông khác?”
 
 
Nghe Tiêu Dương  đến chuyện ôm ấp, Mạc Phi liền tức giận:
 
 
“Này! Là cái tên đó  cái thứ lễ nghi phương Tây quái quỷ gì đó, chủ động ôm lấy! Em…”
 
 
Tiêu Dương dang tay: “Bây giờ  dùng lễ nghi phương Tây với cô,  ôm cô một cái  .”
 
 
Mạc Phi đỏ bừng mặt: “Anh là bạn trai của bạn  em, chúng   thể…”
 
 
Tiêu Dương  đợi cô  hết, liền ôm chặt Mạc Phi  lòng.
 
 
Mạc Phi cảm thấy tim  như  nhảy  ngoài vì Tiêu Dương ôm,  thở nổi, liền đẩy Tiêu Dương !
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tiêu Dương lắc đầu,  khẩy: “Sao hôm qua cô  đẩy cái tên ngu xuẩn đó ?”
 
 
Nói xong liền bỏ .
 
 
Mạc Phi đỏ mặt  ngây tại chỗ, mùi hooc-môn nam tính nồng nặc   Tiêu Dương   vẫn còn quẩn quanh chóp mũi…
 
 
Mạc Phi đỏ mặt đến tận mang tai, nửa ngày  mới phản ứng :
 
 
“Hôm qua em là  kịp phản ứng mà!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-chi-lam-mot-tra-nam-dai-my-nhan-tai-truong-hoc-that-khong-du-a/chuong-135.html.]
 
Mạc Phi còn  tìm Tiêu Dương,  quanh một lượt, nào còn thấy bóng dáng Tiêu Dương !
 
 
--- Chương 82: Hai lựa chọn,  trắng tay cả đôi ---
 
 
Tiêu Dương học hai ngày mà tâm trí lơ đãng, thứ Sáu, buổi chiều Đại học Bằng Thành  hết tiết.
 
 
Tiêu Dương cùng thằng cả Lôi Ân, thằng hai Trịnh Hạo đang đánh bài trong ký túc xá, thằng ba Đoạn Hoành Bác hôm nay  tham gia.
 
 
Tiêu Dương lơ đãng đánh  năm lá bài: “Sảnh rồng~ báo một! Chỉ còn một lá thôi nha.”
 
 
Trịnh Hạo: “Bom vua! Một lá bốn!”
 
 
Tiêu Dương đang định  bài, Lôi Ân chặn Tiêu Dương : “Tao  đánh! Một con hai!”
 
 
Tiêu Dương cạn lời  Lôi Ân: “Thằng cả, thằng hai là chủ nhà,    chặn   gì?”
 
 
Lôi Ân liếc Tiêu Dương một cái,   gì.
 
 
Thằng hai Trịnh Hạo ném bài xuống bàn, khuyên nhủ:
 
 
“Thằng út, mày xuống lầu  , con gái nhà   đợi ở  lầu hơn hai tiếng .”
 
 
“Nếu  xuống nữa thì ký túc xá của bọn  sẽ trở thành kẻ thù chung của  bộ nam sinh trong trường mất.”
 
 
Trịnh Hạo càng  càng tức giận:
 
 
“Thằng út, mày   thằng tra nam bỏ vợ bỏ con thì đừng kéo cả ký túc xá của bọn  !”
 
 
“Mẹ kiếp, tao ở trường còn  yêu đương tử tế!”
 
 
Lôi Ân cũng bỏ bài xuống, cùng Trịnh Hạo lên án: “Thằng út, mày đừng  quá xa  con đường sai lầm!”
 
 
Trịnh Hạo chỉ  Tiêu Dương: “Chị dâu  như  mà, mày đừng   ở trong phúc mà   phúc chứ!”
 
 
Đoạn Hoành Bác từ nhà vệ sinh bước : “Thằng út, mày xuống lầu xem thử , nhỡ    thật sự  chuyện thì ?”
 
 
Sự công kích dồn dập của dư luận khiến Tiêu Dương thật sự  chịu nổi,  bỏ bài xuống.
 
 
Đi dép lê xuống xem Chu Dĩnh rốt cuộc   gì.
 
 
Tiêu Dương mặc áo ba lỗ trắng, quần đùi đen, dép tông  xuống ký túc xá.
 
 
Anh thấy Chu Dĩnh mặc đồ đơn giản tương tự,  trang điểm,  đợi  ở  sân trống  ký túc xá.
 
 
Đôi mắt to tròn long lanh đầy tơ máu,  sưng.
 
 
Rõ ràng là    lâu.
 
 
Tiêu Dương  đến  mặt Chu Dĩnh: “Tiểu thư Chu, tính  đây?”
 
 
Chu Dĩnh  thấy nụ  đểu cáng quen thuộc của Tiêu Dương, nước mắt trong mắt cô   thể kìm :
 
 
“Tiêu Dương, em vẫn còn yêu cầu thứ ba trong điều kiện đầu tiên  thể sử dụng.”
 
 
“Chúng   hòa nhé, đừng chia tay em,  ?”
 
 
“Em  chỗ nào  ,   em , em đều sẽ sửa!”
 
 
“Sau  em đều  lời    ?”
 
 
“Tiêu Dương, em  thể   .”