Trùng sinh 80: làm giàu từ săn bắn trong núi sâu - Chương 87
Cập nhật lúc: 2025-09-25 12:54:34
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên mảnh đất phía Bắc , theo sự luân chuyển của tiết khí, nhiệt độ tiếp tục giảm xuống. Mấy ngày gần đây, tuyết lớn bay lả tả, cả đất trời đều bao phủ bởi một màu trắng xóa. Trong làng thì vẫn còn chút sức sống, nhà nào nhà nấy đều dọn dẹp tuyết đọng, nên tình hình tuyết tích tụ quá nghiêm trọng. Thế nhưng, cảnh tượng núi khác biệt. Tuyết đọng một sườn núi thậm chí còn dày hơn một ! Tuy nhiên, đối với những thợ săn giàu kinh nghiệm, thời tiết như chính là điều họ mong đợi. Lý do thứ nhất, lớp tuyết dày sẽ lùa động vật trong núi xuống. Những con thú hoang dã đó hề ngốc, đào vài centimet tuyết tìm thức ăn và đào hàng chục centimet tuyết tìm thức ăn, cái nào dễ hơn, chúng rõ trong lòng. Lý do thứ hai, việc di chuyển trở nên khó khăn gấp bội. Tuyết đọng gây bất tiện cho thợ săn khi lên núi, và đối với con mồi cũng . Trong cùng điều kiện hạn chế, con thể nhờ công cụ để giảm bớt trở ngại, nhưng những loài động vật đó thể . Thế là, trời tờ mờ sáng, Hạ Trường Hải thức dậy.
“Con trai, mang hết những thứ .” Lý Hiểu Quyên Hạ Trường Hải sẽ lên núi săn b.ắ.n từ tối hôm , liền chuẩn sẵn mấy cái hộp cơm nhôm. Hạ Trường Hải mở hộp cơm xem, lập tức thèm đến chảy nước miếng.
“Mẹ, bánh ngọt lúc nào ạ?” Cái tên bánh ngọt là do Hạ Trường Hải tự đặt, cách đơn giản, chỉ cần trộn trứng, bột mì, đường với , thêm chút mỡ heo. Sau đó dùng muỗng múc bột đổ chảo trải đều , chiên vàng là . Chỉ cần nắm vững độ dày của bánh, loại bánh dù hâm nóng vẫn mềm xốp thơm ngon. Nó dính răng như bánh đậu dính, ăn nhiều cũng ngán, trẻ con ăn liền mười mấy cái cũng . Trong những gia đình bình thường, đây là món ngon chỉ dịp Tết. Tuyệt đối là món khoái khẩu của trẻ con!
“Tối qua lúc các con ngủ đấy, mau nếm thử xem ngọt .” Lý Hiểu Quyên với vẻ mặt đầy mong đợi. Thời buổi , Hạ Trường Hải kiếm tiền nhiều, chứ thì nhà ai rảnh rỗi bánh ngọt ngày thường chứ. Món bánh ngọt , tốn dầu hao đường, một nồi, chi phí cứ như nước vỡ đập, “ào ào” tăng vọt! Hạ Trường Hải cầm một cái bánh ngọt nhét miệng, cắn một miếng, mắt lập tức sáng như đèn. Mùi thơm thanh mát của lúa mì, hòa quyện với vị ngọt mà ngấy, thêm chút cảm giác béo ngậy từ mỡ heo, cứ quanh quẩn trong miệng, khiến Hạ Trường Hải thèm đến thể dừng .
“Ngon quá!” Hạ Trường Hải tấm tắc khen, như gió cuốn mây tan, một chén sạch một hộp cơm đầy bánh ngọt mới dừng . Dù lát nữa còn lên núi săn bắn, dám ăn quá no, nếu khi cưỡi ngựa chạy, bụng sẽ nặng trĩu khó chịu. Hạ Trường Hải cất mấy cái bánh ngọt còn hộp cơm, tay chân thoăn thoắt buộc ghệt, vác s.ú.n.g săn lên vai.
Mấy con ch.ó trong sân, thấy Hạ Trường Hải trong bộ dạng chuẩn săn, đều cả dậy. Trong lòng chúng rõ, chủ nhân vác súng, chắc chắn là lên núi săn b.ắ.n , lúc bầy chó săn vô cùng phấn khích. Suốt thời gian cứ ru rú trong nhà, Hạ Trường Hải khó chịu, mấy con ch.ó còn hơn thế. Quãng đường dạo quanh làng đó, đủ để chúng giải phóng hết năng lượng trong cơ thể! Hạ Trường Hải dắt dây chó, hướng trong nhà gọi: “Mẹ ơi, con đây ạ.”
“Cẩn thận an nhé.”
“Dạ, con .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-80-lam-giau-tu-san-ban-trong-nui-sau/chuong-87.html.]
Lần săn , Hạ Trường Hải chỉ đưa theo Vương Hy Đống, gọi Triệu Nhị Cẩu. Ước chừng gã đó cũng chẳng tinh thần gì. Từ Hạ Trường Hải dạy dỗ Triệu Nhị Cẩu, sắc mặt Dương Ngọc Phượng càng thêm hồng hào, nhưng sắc mặt Triệu Nhị Cẩu càng ngày càng tái nhợt. Thỉnh thoảng gặp mặt, Triệu Nhị Cẩu ngay cả cũng vững, hai chân mềm nhũn run rẩy. Cũng là ảo giác , Hạ Trường Hải luôn cảm thấy ánh mắt Triệu Nhị Cẩu tràn đầy oán hận. Trong thời đại , dân miền núi duy trì cuộc sống hề dễ dàng, nếu gặp tuyết lớn phong tỏa núi, tình trạng thiếu lương thực sẽ càng trở nên nghiêm trọng, khó khăn gấp mấy so với bình thường. Ở tầng đáy của chuỗi thức ăn tự nhiên, những loài dã thú đó vì sinh tồn, để thỏa mãn nhu cầu tìm kiếm thức ăn, thể đến những nơi nguy hiểm. Trong quá trình tìm kiếm thức ăn, chúng còn luôn cảnh giác với sự tấn công của các loài động vật khác.
Có một vùng trũng đầy đá lởm chởm. Hạ Trường Hải và Vương Hy Đống phục sườn dốc, bên cạnh là năm con ch.ó săn lợn, chúng yên tĩnh và ngoan ngoãn, hề nhúc nhích. Khi chủ nhân lệnh, những con ch.ó săn lợn huấn luyện bài bản thể im như hai ba tiếng đồng hồ mà phát tiếng động nào. Hạ Trường Hải hiệu bằng tay : “Cậu tì báng s.ú.n.g vị trí , đừng tì vai, dịch phía trong một chút… Động vật di chuyển trong tuyết đọng, đa là kiểu nhảy vọt. Khi b.ắ.n thể nhắm thẳng mục tiêu, ước lượng một nhất định.”
“Tục ngữ câu, b.ắ.n chỗ cao thì nhắm ngọn lông, b.ắ.n chỗ thấp thì nhắm bụng, tâm ngắm chuẩn thì độ lệch của điểm rơi sẽ quá lớn.” Hạ Trường Hải đang truyền thụ những yếu lĩnh cơ bản khi b.ắ.n s.ú.n.g cho Vương Hy Đống. Đã cung cấp đạn , nhân cơ hội mà luyện tập một chút tài b.ắ.n s.ú.n.g thì thật là quá đáng tiếc.
“Thôi , nhiều cũng vô ích, cứ thử b.ắ.n mấy phát .”
Mèo Dịch Truyện
“Thấy cái cây , hết b.ắ.n mục tiêu cố định, khi thành thạo một chút thì b.ắ.n mục tiêu di động.” Vương Hy Đống nóng lòng lắp đạn, mở khóa an . Sau khi xác nhận xung quanh , “đoàng đoàng đoàng” một b.ắ.n hết một kẹp mười viên đạn, mãi cho đến khi cò s.ú.n.g còn phản ứng mới dừng . Hạ Trường Hải cầm lấy súng, nhanh chóng kiểm tra hộp đạn và nòng súng, xác nhận kẹt đạn đưa s.ú.n.g về cho Vương Hy Đống.
“Cảm giác thế nào?”
“Tốt, !” Vương Hy Đống nhe răng nhăn nhó xoa bóp xương bả vai đau nhức vì lực giật của báng súng, mắt sáng rực, hết đến khác ngắm nghía khẩu s.ú.n.g trường bán tự động kiểu 56 trong tay, như thể khẩu s.ú.n.g khi b.ắ.n trở nên đặc biệt hơn. Thấy bộ dạng đó của , Hạ Trường Hải khẽ mỉm , đây là phản ứng phổ biến của những mới b.ắ.n súng. Đa những đầu tiếp xúc với s.ú.n.g đều biểu hiện như . Hạ Trường Hải từ trong túi lấy thêm một kẹp đạn, : “Cậu thử thêm vài nữa, tìm điểm tựa phù hợp, đừng chỉ dùng xương mà đỡ.”
“Với , đừng cứ mãi phục, cũng thể thử lên mà bắn…” Dưới sự hướng dẫn của Hạ Trường Hải, khi tiêu tốn thêm mấy chục viên đạn, kỹ thuật b.ắ.n s.ú.n.g của Vương Hy Đống tiến bộ rõ rệt. Không dám b.ắ.n s.ú.n.g giỏi đến mức nào, nhưng ít nhất với mục tiêu lớn như lợn rừng, nếu nó ngoan ngoãn yên, tệ nhất cũng thể chạm mép. Hai cứ thế quần quật mãi, cho đến hơn 10 giờ sáng mới dừng nghỉ ngơi. Ăn tạm chút bánh ngọt, nướng mấy viên thịt viên cho Thanh Long và bầy chó, Hạ Trường Hải và Vương Hy Đống men theo sườn dốc thoai thoải thẳng lên, đến đỉnh Cương Nhai Tử. Vương Hy Đống mở miệng hỏi: “Đại ca, chúng ngoài, mục tiêu là gì ?”