Trùng sinh 80: làm giàu từ săn bắn trong núi sâu - Chương 180

Cập nhật lúc: 2025-09-25 12:56:44
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lúc , Liễu Văn Sơn cũng nhanh chóng chạy tới.

 

“Trường Hải, con heo nái đó cứ để xử lý.”

 

“Anh ?” Hạ Trường Hải xuống chân Liễu Văn Sơn.

 

.” Liễu Văn Sơn cố sức vung tay, “Anh xem, ảnh hưởng gì!”

 

Dù miệng , nhưng những cơ bắp co giật vì đau mặt tố cáo . Thấy , Hạ Trường Hải hiểu rõ nhưng thêm, chỉ thản nhiên : “Được, giao cho .”

 

Đằng nào ai xử lý cũng , để Liễu Văn Sơn giải tỏa cơn giận cũng .

 

Heo nái giao cho Liễu Văn Sơn, còn hai con heo nái già còn thì Hạ Trường Hải và Vương Hỉ Đống mỗi lo một con.

 

Lão luyện rạch da heo, một mùi chua nồng sực mũi. như Hạ Trường Hải lo lắng, viên đạn b.ắ.n vội vàng từ xương sườn xiên lên, chỉ xé nát phổi mà còn chọc thủng dày. Khoang n.g.ự.c heo đầy dịch vị. May mắn là khi b.ắ.n trì hoãn quá lâu, những dịch vị đó vẫn thấm thịt heo. Hạ Trường Hải đầu gặp tình huống nên cũng hoảng hốt. Anh dùng sức lật con heo nái già sang một bên, tận dụng tại chỗ, xúc tuyết bụng con heo nái. Dùng tuyết nước, rửa sơ qua. Mổ bụng, rửa sạch, moi ruột, cúng tế sơn thần.

 

Rất nhanh đó, ba xử lý xong mấy con heo rừng. Một con heo nái, khi m.ổ b.ụ.n.g còn ba trăm năm mươi cân, hai con heo nái già hình nhỏ hơn, tổng cộng chỉ ba trăm cân, còn hai con heo con thì nhẹ cân, gần như đáng kể. Đây là bộ thu hoạch của chuyến săn . So với săn , thu hoạch quả thực nhiều. đối với thợ săn, đó là một chiến quả khá đáng kể. Nếu là khác, chỉ riêng thu hoạch của chuyến săn cũng đủ để cả nhà lo thiếu thịt ăn trong suốt mùa đông. Cũng chỉ Hạ Trường Hải và họ, mới thể điềm nhiên nhận những thành quả .

 

“Đại ca, kéo con nào ?”

 

Năm con heo cộng gần sáu trăm năm mươi cân, dù thêm Liễu Văn Sơn giúp sức, cũng thể một khiêng hết về. Trọng lượng đó vượt xa giới hạn chịu đựng của ba . Về vấn đề , Hạ Trường Hải chủ ý từ , “Để hai con heo nái già , tiên khiêng con heo nái lớn và heo con xuống núi.”

 

“Lát nữa chúng chạy thêm chuyến nữa là .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-80-lam-giau-tu-san-ban-trong-nui-sau/chuong-180.html.]

Lần núi là vì con heo nái , dù thế nào cũng mang nó về. Đằng nào cũng chạy hai chuyến, thứ tự cũng quan trọng. Vừa lời , Liễu Văn Sơn lộ một tia vui mừng mặt. Anh và cha đều con heo nái thương, quyết định của Hạ Trường Hải đúng như ý . Liễu Văn Sơn thầm thì một câu trong lòng.

 

Vương Hỉ Đống Liễu Văn Sơn nghĩ gì, cũng để bụng. Nếu đại ca kéo heo nái , thì cứ thế mà . Ba kéo con heo nái hơn ba trăm cân, tuyết đọng trơn trượt, thậm chí cần xe trượt tạm, trực tiếp buộc dây khởi hành.

 

Tuy nhiên, Hạ Trường Hải thấy, khi họ rời , một bóng đen loé lên trong rừng cây ở rìa hốc tránh gió.

 

Khi nhà họ Liễu thấy Hạ Trường Hải kéo con heo nái hung dữ về, lão Liễu trong lòng đầy chấn động, còn ẩn ẩn chút hổ. Dù , ông và con trai đó con heo rừng hành hạ suýt mất mạng, Hạ Trường Hải lên núi, nhẹ nhàng trấn áp kẻ “đầu sỏ” gây thương tích mang về. Không, chính xác thì một con heo. Theo Liễu Văn Sơn kể, Hạ Trường Hải xử lý cả đàn heo. Trong lúc hoảng loạn, còn tiện thể thoát khỏi hai con chồn vàng. Sáu tiếng s.ú.n.g vang lên, b.ắ.n c.h.ế.t sáu con heo rừng. Không hiểu , lão Liễu khi những tin tức vô cớ cảm thấy rợn tóc gáy. Hạ Trường Hải rõ ràng là săn heo, nhưng lão Liễu cảm thấy như đang sát sinh . Ba con heo rừng lớn, ứng với ba trong nhà họ Liễu. “Mấy thấy , Trường Hải cứ thế nhẹ nhàng đến gần mấy con heo rừng, mấy con đó cứ như ngớ ngẩn, chẳng phát hiện gì cả.”

 

“Rồi xoay , bùm bùm bùm ba phát súng, b.ắ.n c.h.ế.t con heo nái hung dữ , cuối cùng vẫn là kéo nó về đấy!”

 

Lão Liễu con trai đang miêu tả sống động quá trình săn b.ắ.n cho con dâu , bất lực thở dài thườn thượt. “Thôi , thôi …”

 

“Ăn bám thì cứ ăn bám , cơm ăn bám còn hơn gì mà ăn.”

Mèo Dịch Truyện

 

“Nếu đổi là mấy , chừng còn chẳng bằng Văn Sơn nhà !”

 

Sau khi nghĩ thông suốt điểm , thái độ của lão Liễu âm thầm đổi. Còn vợ ông , Tôn Vân, cũng nhạy bén nhận điều đó. Bà đầu tiên là ngẩn , đó thấy ánh mắt hiệu của lão Liễu thì tia chấp niệm cuối cùng trong lòng cũng biến mất. Chồng nhượng bộ, nhà cũng đều phục , bà một phụ nữ thì còn gì nữa? Hơn nữa. Nói thật lòng, cô con dâu nhà ở trong làng thể hiện quả thực tệ. Bất kể là lúc mang thai, khi Hạ Trường Hải đột nhiên trở nên giỏi giang tiền đồ. Cô từng ý định cưỡi lên đầu nhà họ Liễu mà tác oai tác quái. Nếu là khác, hai ông bà già họ thậm chí đánh rắm cũng sắc mặt con dâu.

 

“Ôi, Ngọc Diệp , chuyện con thể chứ, mau để qua đó...!”

 

Thấy cảnh , Hạ Trường Hải thầm gật đầu trong lòng. Nói thật, sợ nhà họ Liễu chiếm tiện nghi của . Thứ nhất, xét về tình nghĩa và mối quan hệ họ hàng, chị ruột của gả nhà họ Liễu. Điều kiện sống của nhà họ Liễu cải thiện, chị gái cũng sẽ hạnh phúc hơn. Thứ hai, thật , nhà họ Liễu thể chiếm bao nhiêu tiện nghi của chứ? Chưa đến tương lai, cứ hiện tại . Nếu Hạ Trường Hải thực sự , tùy tiện để lộ chút lợi lộc cũng đủ khiến mấy miệng ăn nhà họ Liễu hưởng lợi. Cái gọi là lòng đáy rắn nuốt voi. Có một ngàn còn một vạn ? Haha! Không tổ tiên từng câu : “Trong mệnh thì ắt sẽ , trong mệnh thì chớ cưỡng cầu”! Nếu nhà họ Liễu thực sự tham lam vô độ, Hạ Trường Hải vô vàn cách để chỉnh đốn họ. Bất kể ở thời đại nào, chỉ cần tiền, là thể giải quyết chín mươi chín phần trăm các vấn đề khó khăn. Còn phần trăm còn , chẳng qua là tiền vẫn đủ nhiều mà thôi. Chỉ cần nhà họ Liễu ngoan ngoãn một chút, đối xử với Hạ Ngọc Diệp, Hạ Trường Hải đương nhiên sẽ bạc đãi họ.

 

Một đêm bình yên. Sáng sớm hôm , Hạ Trường Hải thậm chí còn kịp ăn sáng, cùng Vương Hỉ Đống lên núi. Định sớm kéo hai con heo nái già về, tiện thể săn thêm ít con mồi nữa, chuyến coi như kết thúc mỹ mãn. Hạ Trường Hải một tật , cũng thể coi là một loại chứng ám ảnh cưỡng chế. Anh việc thường là ban đầu thì lỏng lẻo, thì gấp gáp, giai đoạn đầu nhanh chậm, nhưng càng về càng sốt ruột. Nếu kẹt ở điểm chín mươi chín phần trăm đó, nhất định sẽ lo c.h.ế.t mất. Lạc đề . Con đường hôm qua hai chuyến, đương nhiên còn lạ lẫm. Chỉ mất đến một nửa thời gian so với hôm qua, Hạ Trường Hải và Vương Hỉ Đống đến cái vực hình giần sàng đó. Men theo sườn dốc xuống, Hạ Trường Hải vác súng, thẳng tiến về phía nơi chôn heo.

 

 

Loading...