Trùng sinh 80: làm giàu từ săn bắn trong núi sâu - Chương 174

Cập nhật lúc: 2025-09-25 12:56:37
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mật gấu? Dương Ngọc Phượng bốn cái mật gấu trong tay Vương Hỉ Đống, liếc Triệu Nhị Lưu, ánh mắt chợt lóe, nhận điều đúng.

 

Chồng và hai em nhà họ Lưu lên núi tìm kho lúa, mà mật gấu do Hạ Trường Hải và Vương Hỉ Đống mang về, hơn nữa hai em nhà họ Lưu còn chẳng thấy bóng dáng ...

 

Mèo Dịch Truyện

“Vào nhà chuyện . Thím rót cho các cháu.”

 

Mười phút , Hạ Trường Hải kể xong, Dương Ngọc Phượng hề nổi giận như vẫn nghĩ.

 

Ngược , vẻ mặt của bà còn bình tĩnh hơn lúc ba sân, bình tĩnh đến mức khiến rợn tóc gáy.

 

Điểm , thể thấy rõ qua thần thái của Triệu Nhị Lưu.

 

Về điều , Hạ Trường Hải cũng hỏi thêm, cứ coi như thấy.

 

Nói xong, để một cái mật gấu, tùy tiện tìm một lý do dẫn Vương Hỉ Đống rời .

 

Ra khỏi cửa, qua mấy con hẻm.

 

“Lão đại, nãy chúng nên những chuyện đó ? Cô đang mang thai, lỡ tức giận mà xảy chuyện gì...”

 

Hạ Trường Hải lắc đầu, :

 

“Cậu nghĩ cô quá yếu đuối . Nếu là khác, lẽ cũng chẳng dám như , nhưng Dương Ngọc Phượng là ai? Cô là vợ của Triệu Nhị Lưu, kết hôn với Triệu Nhị Lưu bao nhiêu năm nay, khả năng chịu đựng tâm lý thường nào cũng sánh . Tâm lý của Dương Ngọc Phượng mạnh hơn chín mươi phần trăm phụ nữ trong làng, thậm chí nhiều đàn ông cũng chắc bằng .”

 

“...Vừa mượn chuyện , nhắc nhở Triệu ca một chút, may mắn chúng , thì ? Không kiềm chế cái tính bốc đồng , sớm muộn gì cũng xảy chuyện lớn!”

 

Dừng một chút, Hạ Trường Hải chuyển giọng:

 

“Hỉ Đống, nhớ kỹ, nếu tìm hợp tác săn, việc đầu tiên là xem con mồi lớn đến mức nào, đối phương chó săn ... Cậu xem ! Người mà đáng tin, cho dù con mồi béo bở đến mấy cũng đừng . Với loại đáng tin cậy đó, dù lợi lộc lớn đến cũng đừng dây ! Có mạng để kiếm, còn mạng để tiêu nữa chứ!”

 

Ngày hôm , Hạ Trường Hải ở nhà ăn vội vài miếng bữa sáng, cùng Vương Hỉ Đống lên núi, định kéo con gấu mù đó về.

 

Tuyết rơi dày, khắp nơi đều là một màu trắng xóa.

 

Tuyết chân núi còn khá thưa thớt, nhưng núi là lớp tuyết dày đặc.

 

Chỉ một đêm, tất cả dấu vết để ngày hôm qua đều tuyết lớn che lấp.

 

Nếu cây bạch dương lớn gấu đen đ.â.m nứt, chỗ thật sự khó mà tìm .

 

Cộp cộp cộp ~ Hạ Trường Hải và Vương Hỉ Đống từng bước nặng nhọc đến nơi, bới tuyết , kéo con gấu mù đó từ bên trong .

 

Sau một đêm, con gấu mù đó ngoài việc thể cứng đờ hơn một chút, gần như đổi.

 

Giữa mùa đông sâu, gặp tuyết lớn phong tỏa núi, những loài động vật nhỏ như chồn vàng, sóc xám đều thích khỏi hang.

 

“Hỉ Đống, da gấu xử lý một chút. Lấy dây thừng đây.”

 

Hạ Trường Hải dùng dây thừng trực tiếp buộc cả tấm da gấu , gập đầu gấu, chân gấu và các bộ phận khác , nhét bụng nó.

 

Con gấu đen nặng ba trăm cân, khi m.ổ b.ụ.n.g bỏ nội tạng, hôm qua Hạ Trường Hải và Vương Hỉ Đống lấy bốn cái mật gấu, phần còn chỉ còn hai trăm cân.

 

Trọng lượng đối với Hạ Trường Hải và Vương Hỉ Đống mà , là nhẹ nhàng, nhưng vẫn thể chịu đựng .

 

Hai kéo tấm da gấu, thẳng xuống núi.

 

Đến nhà họ Triệu, Hạ Trường Hải lên gõ cửa, mở cửa là Dương Ngọc Phượng.

 

“Thím ơi, Triệu ca ạ?”

 

Vương Hỉ Đống vươn cổ trong nhà, tuy Dương Ngọc Phượng đang mang thai, nhưng bình thường Triệu Nhị Lưu đều là mở cửa, cái gã đó với vợ đến mức phụ nữ nào ở làng Ninh Hạ mà ghen tị.

 

Dương Ngọc Phượng liếc trong nhà một cái, :

 

“Vẫn còn ngủ đấy, đêm qua ngủ ngon.”

 

Đêm qua ngủ ngon ? Vương Hỉ Đống ngẩng đầu mặt trời, lên cao , cho dù rạng sáng mới ngủ cũng dậy chứ.

 

Vương Hỉ Đống gãi gãi đầu, cảm thấy lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trung-sinh-80-lam-giau-tu-san-ban-trong-nui-sau/chuong-174.html.]

 

Dương Ngọc Phượng như , chắc cũng . Nếu thấy tiếng họ, Triệu Nhị Lưu sớm ngoài .

 

Chỉ Hạ Trường Hải liếc cửa sổ trong nhà với vẻ nửa nửa , một bóng đen chợt lóe qua, nhưng hỏi thêm.

 

“Thím ơi, đây là con gấu đen chúng cháu săn hôm qua, thím xem lấy miếng nào?”

 

“Làm gì chuyện đó, cái thằng c.h.ế.t tiệt đó , cái là các cháu săn , thím thể lấy.”

 

Dương Ngọc Phượng xua tay lia lịa.

 

“Thím với chúng cháu còn khách sáo gì chứ.”

 

Nói , Hạ Trường Hải cùng Vương Hỉ Đống phối hợp, cắt vài miếng thịt gấu, lấy một cái chân gấu, trực tiếp mang bếp.

 

“Chúng cháu đây, thím.”

 

Nhìn bóng lưng Hạ Trường Hải và Vương Hỉ Đống dần khuất xa, Dương Ngọc Phượng lầm bầm vài câu, đó nhà, tức tối thẳng trong.

 

“Ông mau dậy cho ! Ông Hạ Trường Hải xem, cứu , chia thịt, bận bịu xuôi ngược một vòng, mỗi ông ở đây trốn việc.”

 

Triệu Nhị Lưu đang loay hoay cái ván giặt đồ, lẩm bẩm nhỏ giọng: “Không còn để một cái mật gấu .”

 

“Lẩm bẩm cái gì? Cái đồ như ông mà còn tơ tưởng đến mật gấu ?!”

 

Nghe , Dương Ngọc Phượng lông mày dựng ngược, đầu lấy cây mây, kết quả động tác quá mạnh, suýt nữa thì trẹo lưng.

 

Sợ đến mức Triệu Nhị Lưu vội vàng tiến lên đỡ: “Vợ ơi, em chậm thôi, chậm thôi. Anh chỉ bâng quơ thôi mà, gì dám thật sự tơ tưởng đến cái mật gấu đó, em Hạ Trường Hải cho cũng dám lấy ! Em cứ chờ xem biểu hiện của nhé, chuyện nhất định tìm họ mà cho nhẽ...”

 

Tạm thời nhắc đến động tĩnh bên Triệu Nhị Lưu, Hạ Trường Hải và Vương Hỉ Đống kéo con gấu đen về đến nhà.

 

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Vương Như Hải vội vàng dắt em gái khỏi nhà, thấy là một con gấu đen to lớn, khỏi thất vọng bĩu môi.

 

“Anh Hạ Trường Hải ơi, là gấu đen nữa ạ...”

 

Tốt lành ghê, thằng nhóc còn kén chọn nữa chứ.

 

Vương Hỉ Đống lườm thằng nhóc một cái, :

 

“Có cái mà ăn lắm , còn nhiều nữa thì treo mày lên bỏ đói ba ngày! Đến lúc đó cứt cũng thơm!”

 

“Hừ! Anh mới ăn cứt ! Anh ngày nào cũng ăn!”

 

“Đừng mẩy với tao, còn chạy nữa tao đánh gãy chân mày!”

 

Nhìn hai em cãi , Hạ Trường Hải khẽ .

 

Đều là một nhà, cần so đo gì.

 

Nếu là khác, lời của Vương Như Hải quả thật là điều.

 

Thời , thịt ăn lắm , đa các nhà ở làng Ninh Hạ bây giờ mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, một bữa cơm khô, một bữa cháo loãng, nửa tháng mới thấy thịt một .

 

ở chỗ Hạ Trường Hải đây, thể chiều hư .

 

Mọi vất vả sống, là để cho những yêu xung quanh một cuộc sống ? Nếu cứ chiều theo thói hư tật thì ? Đây là trách nhiệm mà một đàn ông nên !

 

Tình hình nhà khác là chuyện của nhà khác, khiến cho những thiết nhất của một cuộc sống mới là bản lĩnh!

 

cũng , dạo ăn thịt gấu nhiều .

 

Lần con gấu lớn đó cho lượng thịt đáng kinh ngạc, cho dù giữ một phần lớn để ướp, hai gia đình ăn nhiều ngày như mà cũng mới ăn hết một phần nhỏ, đến nỗi bây giờ trong nhà vẫn còn mùi thịt gấu.

 

Không chỉ riêng Như Hải, thật, bản cũng ngán .

 

“Mẹ ơi, chúng ăn thịt gấu nữa , lát nữa chia bớt .”

 

“Chia gì chứ, con thiếu thịt, chị con thích cái mùi .”

 

 

Loading...