Trúc Mã Không Chung Đường - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-04-30 17:27:18
Lượt xem: 91

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

5.

Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi: “Nếu anh nói anh không để ý, em sẽ tin không?”

Tôi không biết phải đáp thế nào.

Tin hay không tin, hay là bắt hắn cắt đứt với Diêu Thiến, thậm chí mặc kệ thể diện mà làm loạn lên một trận thì cũng chẳng thể nào xoa dịu được nỗi chua xót đang cuộn trào trong lòng tôi.

Cuối cùng, tôi chỉ cúi đầu nói: “Thôi.”

Thôi vậy.

Tin hay không, cũng là thôi.

Ăn xong, bọn họ hùa nhau đặt vài phòng ở nhà dân gần đó, nói là đêm nay không về, chơi vài ván boardgame rồi ngủ lại luôn.

Kết quả là lúc bắt đầu chơi thật sự, bất kể Diêu Thiến đang đóng vai gì trong trò chơi, cô ta đều rất rõ ràng là đang bảo vệ Lục Dương.

Cuối cùng, hai người khác trong nhóm bị thua, tức giận quăng bài xuống bàn, chỉ tay vào Diêu Thiến mắng: “Cô chơi kiểu gì vậy? Như kiểu mẹ che con trai ấy. Đã muốn yêu đương thì cút về khách sạn mà yêu nhau đi!”

Lục Dương lạnh mặt, giọng sắc như dao: “Cô ta không phải bạn gái tôi.”

“À há, thì ra là cái đồ nữ l.i.ế.m cẩu.” (tức là người tự hạ mình bám theo nam giới)

Diêu Thiến đập bàn đứng dậy: “Biết nói chuyện không vậy? Mày nói ai l.i.ế.m cẩu hả? Bình thường bọn tao vẫn chơi vậy, liên quan quái gì tới mày?”

Khi nãy ở quán lẩu, cô ta đã uống không ít rượu, trong mắt toàn là men say lờ đờ.

Thấy hai bên càng lúc càng căng, mấy người còn lại vội vàng đứng lên can ngăn.

\Bánh Táo Vị Đào 🦊/

Không khí lập tức trở nên hỗn loạn.

Lòng tôi như bị cảm xúc dâng trào bao phủ đến tột cùng, không thể kìm nén thêm nữa, liền đứng dậy, cũng không buồn quay đầu lại mà rời đi.

Lục Dương đuổi theo tôi suốt cả đoạn đường, vừa bước vào phòng đã nắm lấy cổ tay tôi, vội vã giải thích: “Cô ấy uống say, đầu óc không tỉnh táo lắm.”

“Lục Dương, anh biết không?”

Tôi hít một hơi thật sâu, cố giữ cho giọng mình bình tĩnh: “Từ mấy tháng trước, từ lần đầu tiên người đó xuất hiện trước mặt em, anh liền luôn luôn giải thích, giải thích hết chuyện này đến chuyện khác giữa anh và cô ta. Dù cho những điều anh nói là thật, vậy anh đã từng nghĩ đến chưa, có một cách đơn giản hơn nhiều, có thể chặn đứng tất cả tình huống thế này?”

Lục Dương nhắm mắt lại: “Cho nên, Lý Khanh Khanh, chỉ vì yêu em, anh cần phải đoạn tuyệt tất cả những người bạn khác giới sao?”

Bạn khác giới. Bạn bè.

Tôi lại nhớ tới trước đó không lâu, trong đoạn video, hắn thản nhiên nói: “Chỉ là một đàn em, không quan trọng.”

Chẳng hay chẳng biết, cán cân trong lòng hắn đã lệch hẳn từ bao giờ.

Mà mới đó thôi, chỉ mới hơn hai tháng.

Khi tôi đang bận rộn ôn thi cao học, khi tôi không thể lúc nào cũng ở bên hắn, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đó, ở nơi tôi không thể nhìn thấy, hắn và Diêu Thiến đã tiếp xúc riêng với nhau bao nhiêu lần — dù cho chỉ là bạn bè?

Lúc bị hiểu lầm là người yêu, Diêu Thiến lại bình tĩnh, tự nhiên đến mức lạ lùng, điều đó chẳng phải chứng minh, loại chuyện như vậy trước đây đã xảy ra quá nhiều lần rồi sao?

“Lục Dương.” Tôi khẽ nói: "Em nghĩ chúng ta có lẽ sẽ chẳng bao giờ có một ngày kết hôn.”

Hắn như bị câu nói ấy đả kích mạnh, ánh mắt chợt tối sầm.

“Anh sẽ đi tìm cô ta nói rõ ràng, được chưa?” Hắn nghiến răng nói từng chữ: "Anh sẽ nói dứt khoát với Diêu Thiến, tuyệt giao với cô ta, không nói thêm một câu nào nữa, như vậy có được không?”

“Như vậy thì em hài lòng rồi chứ, Lý Khanh Khanh?”

Lục Dương đẩy cửa rời đi, tiếng cửa sập vang dội, chỉ còn lại trong phòng là mùi rượu nhàn nhạt.

Tôi nhớ lại, lúc ăn tối hắn cũng có uống rượu.

Lúc bạn hắn định nâng ly với tôi, Lục Dương đã ngăn lại: “Bạn gái tôi tim không tốt, không uống rượu được.”

Rõ ràng hắn vẫn còn nhớ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truc-ma-khong-chung-duong/chuong-4.html.]

Rõ ràng tôi đến đây là muốn cho hắn một bất ngờ vui vẻ.

Tôi cuộn mình trên giường, lặng lẽ bật khóc.

Không biết đã khóc bao lâu, cuối cùng tôi cũng thiếp đi, cho đến khi giật mình tỉnh lại.

Điện thoại hiển thị, lúc ấy là 5 giờ sáng.

Phòng vẫn trống không, không có Lục Dương.

Phải rồi, hắn đi tìm Diêu Thiến.

Và rồi, cả đêm không về.

Tôi cảm thấy cả người phát run, cắn chặt ngón tay mình, vô thức càng lúc càng mạnh.

Cho đến khi đầu ngón tay truyền đến cơn đau nhói, tôi mới buông hàm răng ra, ngồi dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc, ra sân bay.

Khi trở về nhà, đã là giữa trưa.

Tim đập dồn dập, huyệt thái dương đau nhức từng cơn, tôi chống tay vào bàn, thở dốc từng ngụm lớn, cố tìm hai viên thuốc nuốt vào rồi ngã xuống ghế sofa ngủ thiếp đi.

Cho đến khi bị tiếng chuông cửa đánh thức.

Tôi mở mắt, bối rối một lát, rồi lững thững ra mở cửa.

Tưởng là cha mẹ nhưng ngoài cửa lại là Lục Dương.

Hoàn toàn tỉnh táo lại, tôi định đóng cửa ngay, hắn lại lấy tay chặn cửa, mạnh mẽ đẩy ra.

Và tôi cũng nhìn thấy người đứng sau hắn — Diêu Thiến. Cô ta mỉm cười đầy khiêu khích.

“Tiểu Lý, nghe anh nói.” Lục Dương có lẽ đã tỉnh rượu, vẻ mặt nôn nóng: "Chuyện tối qua không phải như em nghĩ đâu……”

“Đúng vậy đàn chị, tối qua học trưởng đến tìm em, nói rất để ý đến chị, sợ chị hiểu lầm cho nên không định tiếp tục qua lại với em.”

Giọng Diêu Thiến mang vẻ bất đắc dĩ: “Thật ra tụi em chỉ là bạn bè bình thường thôi, em biết đàn chị không có cảm giác an toàn nhưng……”

Thái dương lại bắt đầu nhức nhối, tôi siết c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, cố gắng giữ cho giọng không run: “Anh có thể mang theo cô đàn em của anh cút khỏi cửa nhà tôi ngay lập tức được không?”

“Lục Dương, chúng ta chia tay đi.”

Hắn nhìn tôi, ánh mắt khựng lại một lúc như không thể tin nổi: “Lý Khanh Khanh!”

Phía sau, Diêu Thiến vẫn không buông tha, tiếp tục đóng vai người tốt: “Đàn chị, đừng chia tay vì em mà……”

Tôi quát lớn: “Cô câm miệng cho tôi! Chuyện liên quan gì tới cô?!”

Không khí hỗn loạn đến đỉnh điểm, Nắm từ trong nhà lao ra, tiếng bước chân vang lộp cộp trên sàn, nó nhảy lên người Diêu Thiến, móng vuốt cào mạnh vào cổ cô ta.

“A!”

Diêu Thiến hét lên, Lục Dương vung tay bắt lấy Nắm nhưng nó quay đầu lại, hung hăng cắn vào tay hắn một phát, buộc hắn phải vung tay ném ra.

Một tiếng rầm lớn vang lên, Nắm đập mạnh vào tường rồi trượt xuống sàn, run rẩy vài cái, sau đó nằm im không động đậy.

Âm thanh nghẹn nơi cổ họng phát không ra tiếng, tôi nhào tới, ôm Nắm lên.

Nó là một con mèo tròn trịa, trắng như tuyết, trông chẳng khác gì mèo lông dài nhưng lúc này cả người rối bù, bên miệng chảy ra một vệt đỏ tươi chói mắt.

Tôi cứng đờ cả người, chỉ trong khoảnh khắc ấy, như rơi vào vùng hoang dã không bến bờ, bên tai chỉ còn tiếng gió lạnh buốt thấu xương.

Thật lâu sau, tôi mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Dương.

Hắn khẽ run môi hai lần, ánh mắt trong chớp mắt tối sầm lại: “...Tiểu Lý.”

“Đừng gọi tôi như vậy.” Giọng tôi yếu ớt như vừa bị rút cạn sức lực: “Tôi thấy ghê tởm, thật sự rất ghê tởm, Lục Dương.”

 

Loading...