Cách một đoạn khá xa, Du Phi Dao vẫn thể thấy tiếng đầu gối va chạm với mặt băng.
Nghe thôi cũng thấy đau , nhưng Hàn Nguyên Chính dường như hề cảm nhận cơn đau, quỳ mặt đất, hai tay run rẩy giơ lên giữa trung, dám chạm t.h.i t.h.ể của bà cụ.
Mấy phía , đều chút lúng túng, nên thế nào.
Hai chiếc xe đẩy nhỏ của nhà họ Hàn vẫn còn ở đây, hiện tại chắc chắn Hàn Nguyên Chính còn tâm trí để ý đến những thứ .
Dương Tuệ thở dài một tiếng: "Thi thể bà cụ cứ để ở đây cũng là cách, để lên đó giúp một tay, mấy ?"
Hàn Nguyên Chính là một đàn ông sắt đá, mà gặp chuyện bình tĩnh như thường ngày, thậm chí còn dám chạm t.h.i t.h.ể của , còn Hàn Oánh thì đang gục t.h.i t.h.ể bà cụ nức nở.
Du Phi Dao gật đầu: "Được, chị Dương cứ , đồ đạc ."
Dương Tuệ đáp một tiếng, buông xe đẩy , cẩn thận tới.
Không bà cụ ngã xuống từ bao giờ, t.h.i t.h.ể cứng đờ.
Vì ở trong nhà, giống như bọn họ ngoài tìm kiếm vật tư, ăn mặc kín mít, cho nên mặt và tay đều đông cứng, chuyển sang màu tím tái.
Dương Tuệ cố nhịn cảm giác khó chịu, đưa tay kéo tay bà cụ lên, nhưng tài nào kéo lên , da thịt dính chặt mặt băng.
Những xung quanh xem đều cách một khá xa, đang xì xào bàn tán gì.
Du Phi Dao đưa mắt một vòng, thấy Ngô Kiệt trong đám đông: "Ngô Kiệt, ông đây một chút."
Nghe thấy giọng quen thuộc, Ngô Kiệt theo bản năng đáp một tiếng, khi rõ gọi là Du Phi Dao, ông mới rón rén tới: "Có chuyện gì cô Du?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-truoc-tan-the-chuan-bi-vat-tu-de-chien-thang/chuong-235.html.]
Tên vẻ sợ lạnh hơn khác, mặc đồ dày cộm như gấu, thể nhận ông trong đám đông, Du Phi Dao cũng cảm thấy khó tin.
"Ba gói bánh quy nén một , ông tìm mười giúp chuyển đồ lên , ngoài sẽ trả thêm cho ông hai gói coi như tiền công."
"Ba gói? Có ít ? Trước đây vẫn là ba phần lương thực cứu trợ cơ mà? Sao giảm nhiều như ..."
"Đừng nhảm nữa, thì một câu?"
Nước đóng băng thành băng, tuy nhiều thanh niên trai tráng ưu tú điều xây dựng căn cứ liên hợp, nhưng thành phố bao nhiêu , căn bản thiếu nhân lực, chính quyền quận tuyển việc, tiền công đưa cũng thể so sánh với đây .
Ba gói bánh quy nén là lắm , mà Ngô Kiệt còn thể chê lên chê xuống.
"Làm , nhất định , gọi ngay đây."
Thấy Ngô Kiệt định bỏ , Du Phi Dao đưa tay túm ông : "Chờ , còn xong, ông là thế nào đấy."
Ngô Kiệt cô đến mức cổ họng nghẹn , nuốt nước bọt, khuôn mặt béo ú tròn chút căng thẳng.
Làm thể chứ, lúc mưa to gió lớn ban đầu, cô chút do dự rút d.a.o , suýt chút nữa thì g.i.ế.c c.h.ế.t cả nhà họ Trần, tay cũng tàn nhẫn.
Chưa để ông kịp lên tiếng, Du Phi Dao tiếp: "Nếu như đồ thiếu, tối nay sẽ ghé nhà ông chuyện, hiểu ?"
"Hiểu ."
Chưa chắc Ngô Kiệt dám giở trò lưng cô, nhưng những tìm đến việc thì chắc, chuyện gì thì rõ ràng vẫn hơn.