Đội cứu hộ bắt đầu đưa những sống sót ngoài, bên ngoài lái xuồng tiếp ứng.
Rất nhiều sống sót đều thương, thương ít, ai nấy đều di chuyển chậm.
Đợi nửa tiếng đồng hồ, Du Phi Dao mới thấy quen.
"Anh Hàn, Oánh Oánh!"
Hai ba con dìu , cũng di chuyển chậm, một chân của Hàn Nguyên Chính gần như kéo lê đất, trông bất tự nhiên, còn Hàn Oánh thì một vết thương mặt, thì sâu, nhưng kéo dài từ gần thái dương đến tận cằm, m.á.u me be bét nửa khuôn mặt.
Hàn Nguyên Chính dừng bước, đầu : "Tiểu Du? Em chứ?"
Du Phi Dao lắc đầu: "Em , hai định ?"
"Người thương quá nhiều, nguồn lực y tế hạn, đội cứu hộ sẽ đưa chúng về, lát nữa sẽ cử đến nhà băng bó."
Vết thương của hai ba con bọn họ chỉ thể coi là vết thương nhẹ, nhiều thương nặng hơn, thậm chí là gãy tay gãy chân, nếu cứu chữa kịp thời những sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
"Vậy hai đợi một lát, lát nữa cùng về với em, em đợi Hoan Hoan bọn họ."
Hàn Nguyên Chính im lặng gật đầu, vỗ nhẹ tay Hàn Oánh, hai cha con đến.
Du Phi Dao bước lên đỡ lấy Hàn Oánh, để Hàn Nguyên Chính xuống, đó lấy t.h.u.ố.c trong ba lô xử lý vết thương cho Hàn Oánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-truoc-tan-the-chuan-bi-vat-tu-de-chien-thang/chuong-212.html.]
"Chị từng xử lý vết thương bao giờ, thể đau, em cố nhịn nhé."
Vết thương lớn như , cho dù sâu thì e là cũng sẽ để sẹo, nhất là nên khâu , khâu thì sẽ mau lành hơn, nhưng tay nghề của Du Phi Dao lắm, chỉ thể tạm thời xử lý qua loa, đợi về đến nhà tính tiếp.
Hàn Oánh gật đầu, gì, trong thời gian ngắn ngủi , con bé như biến thành một con khác, quả nhiên nghịch cảnh khiến con trưởng thành.
Du Phi Dao đúng là cách xử lý loại vết thương , đây cô luôn cố gắng để bản thương, cho dù thương, cũng điều kiện như để chữa trị, lâu dần cô chi chít sẹo. Vốn dĩ nhan sắc bình thường, mặt thêm hai vết sẹo, trông càng thêm đáng sợ, nhưng cũng chính vì , mà cô mới an hơn trong thời tận thế.
Vết thương mặt Hàn Oánh nhanh xử lý xong, Du Phi Dao giúp Hàn Nguyên Chính xử lý vết thương chân.
Chân ông thương hai chỗ, một chỗ ở gân Achilles, một chỗ ở bắp đùi, nếu chữa trị cẩn thận thể sẽ ảnh hưởng đến việc , Du Phi Dao chút lúng túng, bắt đầu từ .
Hàn Nguyên Chính thấy vẻ mặt do dự của cô, tự xử lý vết thương.
Lúc ông xử lý xong, Tống Hoan mới một đến.
Tính cả thời gian và về, lẽ chỉ hai ba tiếng đồng hồ, nhưng Tống Hoan cảm giác như trải qua cả một thế kỷ, thấy Du Phi Dao đó gọi tên , Tống Hoan kìm nước mắt, chạy như bay đến ôm chầm lấy cô bạn , òa nức nở.
Cô ít khi , từ khi bố cô tái hôn, tìm cho cô một kế khó tính, cô gần như từng , mà lúc đến mức thở .
Du Phi Dao ôm cô, một tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, cô hiểu rõ cảm giác , nếu như cô sống , gặp chuyện như mà còn may mắn sống sót, lẽ cô còn to hơn cả Tống Hoan.
Khóc đến mức hai mắt sưng húp, bắt đầu nấc lên từng hồi, Tống Hoan mới ngừng : "Mình... thật sự sợ! Mình tìm khắp nơi... nhưng thấy..."