Hàn Nguyên Chính ngẩn một lúc mới : "Để hỏi con bé xem ."
Hai cô gái nhỏ trong phòng đang xem chương trình giải trí cũ, tuy rằng Chủ nhiệm Từ chút bối cảnh, nhưng ngày thường Dương Tuệ cơ bản sẽ lãng phí điện để Từ Cẩn chơi điện thoại. Hôm nay là Tết, nên mới sạc điện thoại cho con bé giải trí một chút.
Hàn Oánh còn mấy đàn ông lạ mặt đến, chút do dự.
"Đều là quân nhân ?" Con bé khẽ hỏi.
Ánh mắt Hàn Nguyên Chính thoáng qua vẻ đau đớn: "Ừ, đều là quân nhân, giống như bố đây, đều là những bảo vệ đất nước."
Hàn Oánh mím môi, nắm c.h.ặ.t t.a.y buông : "Nếu đều là quân nhân thì con , bọn họ đều là ."
Từ cùng luyện b.ắ.n s.ú.n.g về, Tống Hoan và Từ Cẩn thường xuyên rủ Hàn Oánh chơi cùng, tuy rằng bây giờ thấy đàn ông xa lạ con bé vẫn sợ hãi, nhưng đỡ hơn so với nhiều.
Tuy rằng đều sợ con bé tổn thương nên cố tình nhắc đến, nhưng bản Hàn Oánh cũng hiểu rõ, con bé thể mãi như , nếu sẽ trở thành gánh nặng cho ba.
Nghe con gái , Hàn Nguyên Chính xúc động đến đỏ hoe mắt, suýt chút nữa thì rơi nước mắt.
Từ Cẩn hì hì, ôm chầm lấy Hàn Oánh: "Anh Dực là , chị cho em ăn kẹo dẻo, chính là mang về đấy, tuy rằng đặc biệt mang về cho chúng , nhưng chúng cũng ăn mà."
Du Phi Tinh đang chơi game offline bên cạnh lập tức bất mãn lên tiếng: "Này, nhóc con em quá đáng lắm đấy, từ căn cứ liên hợp về còn mang cho em cả túi lớn bim bim cay, em khen câu nào là ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-truoc-tan-the-chuan-bi-vat-tu-de-chien-thang/chuong-202.html.]
"À, Tinh cũng là nha." Từ Cẩn .
Người đông sức dài, đến ăn cơm ai rảnh rỗi, ít nhiều gì cũng mang theo đồ đạc đến, góp nhặt cũng đủ mười tám món ăn.
Đến ba giờ rưỡi chiều, Triệu Dực dẫn theo bốn đến, ngoài dự đoán, nhóm quân nhân ai nấy đều tay xách tay mang đồ đến, ai tay .
Tuy rằng Hàn Oánh vẫn còn sợ hãi, nhưng hề trốn tránh, theo bên cạnh Từ Cẩn, nhỏ tiếng chào hỏi khách.
Nhân lúc dọn bát đũa, Du Phi Dao kéo Du Phi Tinh xách theo túi đồ lên sân thượng, đốt vàng mã cúng tổ tiên trong chiếc chậu sắt. Đợi đến khi vàng mã trong chậu gần cháy hết, Du Phi Dao cung kính dập đầu ba cái, đó em trai đang bất tiện dập đầu ba cái, cuối cùng châm một tràng pháo hoa một trăm quả.
Dây pháo cháy hết, tiếng nổ vang lên, ánh lửa xinh , nổ tung trung tạo thành một bông pháo hoa rực rỡ.
Cả thành phố dường như im lặng, ngay đó, những thấy pháo hoa gần đó đều mở cửa sổ về hướng pháo hoa.
Ninh Thành cấm đốt pháo hoa, loại pháo hoa chỉ thể thấy khi thành phố tổ chức sự kiện.
Pháo hoa lượt nở rộ trung, tất cả đều im lặng cho đến khi tràng pháo một trăm quả nổ hết, đợi đến khi bông pháo hoa cuối cùng vụt tắt, Du Phi Dao mới mỉm : "Đi thôi, xuống lầu ăn cơm tất niên."
Bữa cơm tất niên đầy ý nghĩa đặc biệt , ai nấy đều ăn uống vui vẻ, ngay cả mặt Hàn Oánh cũng tràn đầy nụ .
Mấy đồng nghiệp của Triệu Dực tuổi tác cũng chênh lệch là bao, một đến từ Thiên Tân, chuyện mang theo chút khẩu âm đặc trưng của vùng miền, mỗi câu đều giống như đang diễn thuyết hài độc thoại, khiến đến nghiêng ngả.