Tuy rằng Ngô Kiệt lúc đầu khi xảy mưa lớn vài chuyện ngu xuẩn, nhưng đó tại , đột nhiên như biến thành một khác, cho dù Du Phi Dao lạnh lùng với thế nào, thì vẫn luôn tươi chào đón, hề tỏ khó chịu.
Hơn nữa, từ khi lầu 18 còn phát lương thực cứu trợ nữa, bắt đầu thực hiện trách nhiệm của một Quản lý toà nhà, những việc như trực đêm là tổ chức nhận lương thực, cơ bản đều là do chạy đôn chạy đáo. Tuy thể là công lao to lớn gì, nhưng so với thì quả thật là dễ hơn nhiều.
Ngô Kiệt chút thụ sủng nhược kinh, hì hì hai tiếng mới : " , vì hôm nay là Tết mà, bên khu chính quyền chuẩn thiết , phát sóng chương trình Gala chào xuân ở hai trung tâm thương mại gần quảng trường Thiên Hồ, tuy rằng chỉ là phát chương trình của những năm , nhưng dù cũng là một hoạt động giải trí, chị Du nếu thì đến sớm để giành chỗ đấy."
"Phát sóng chương trình Gala chào xuân?"
Điều thật kỳ lạ!
nghĩ kỹ , cũng thấy bình thường. Trận thiên tai bắt nguồn từ trận mưa lớn kéo dài tám tháng, từ tháng năm đến nay, dân mỗi ngày đều mong chờ trận lụt sớm kết thúc.
là tết đến, vạn vật đổi mới, trong ngày đặc biệt , tổ chức một hoạt động để động viên tinh thần, khích lệ sĩ khí cũng là điều dễ hiểu.
Ngô Kiệt gật đầu: " , địa thế bên đó vốn dĩ cao, hơn nữa chiều cao của trung tâm thương mại cũng lớn, nước chỉ ngập đến tầng 4, phía còn mấy tầng lộ thiên, còn thông báo cho từng nhà, đây."
"Được."
Kéo xuồng cao su, Du Phi Dao trở về lầu 18, Du Phi Tinh thấy bóng dáng , chắc là chống nạng sang lầu 17 .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-truoc-tan-the-chuan-bi-vat-tu-de-chien-thang/chuong-201.html.]
Sau khi ăn cơm xong, cũng dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, mất ít thời gian. Lúc qua giờ ăn trưa, vì đói bụng từ nên Du Phi Dao cũng thấy đói lắm, chỉ ăn một bát canh bánh trôi, đó sắp xếp đồ ăn mang về từ khu chính quyền túi sang lầu 17.
Lúc xuống lầu Du Phi Tinh mang theo ít đồ, bây giờ thấy Du Phi Dao xách thêm một túi đồ xuống, Dương Tuệ chút ngạc nhiên, đợi Du Phi Dao kể chuyện bên khu chính quyền, Dương Tuệ thở dài: "Hay là con hỏi Tiểu Triệu xem, mấy đồng nghiệp nhà ở đây của đến ăn cơm ?"
Trong thời buổi thiên tai, ai cũng khó khăn, bọn họ chỉ là dân thường thì , cần gánh vác trách nhiệm gì, nhưng những quân nhân, cảnh sát thật sự vất vả.
Du Phi Dao gật đầu: "Vâng, con hỏi xem ."
Cô nhắn tin cho Triệu Dực, nhanh trả lời.
"Được, tính em, tổng cộng bốn , chúng em ăn nhiều, trong bếp nhà em gạo, chị mang xuống đây luôn nhé."
Tuy rằng như , nhưng Du Phi Dao thể nào lấy gạo của .
Mặc dù cô ý định giao nộp vật tư, nhưng một bữa cơm của mấy cô vẫn thể lo liệu .
Chẳng mấy chốc, Hàn Nguyên Chính cũng dẫn vợ con lên lầu 17, ba Hàn cửa lịch sự chào hỏi, đó xách đồ thẳng bếp.
Du Phi Dao ngờ Dương Tuệ gọi cả nhà bọn họ, suy nghĩ một chút gọi Hàn Nguyên Chính ngoài: "Anh Hàn, lúc nãy đến, chúng gọi thêm mấy đồng nghiệp của Tiểu Lộc đến, mấy thanh niên đều là quân nhân xuất ngũ, sống một ở Ninh Thành, xem tình hình của Oánh Oánh ? Nếu thì chúng sang phòng 1701 kê thêm bàn."