Đang trong lúc cảm thán, mắt cô bất ngờ hiện lên một dòng chữ to, màu tím ánh vàng, in đậm.
[Kỹ năng 1: Thuật Âm Thanh Thiên Lai (cần tiêu hao 500 điểm công đức). ]
Cố Tiểu Khê chớp mắt, trong lòng ngạc nhiên.
Thuật Âm Thanh Thiên Lai? Đây là kỹ năng giúp giọng trở nên dễ hơn ?
Nghĩ , cô lập tức tò mò học luôn kỹ năng .
Vừa học xong, cô sử dụng Thuật Âm Thanh Thiên Lai lên . Ngay khoảnh khắc đó, cô cảm giác cổ họng đang nóng rát như sắp bốc khói một luồng sức mạnh thần kỳ dịu , vô cùng dễ chịu.
Cô nhẹ nhàng ho khan một tiếng, bỗng cảm thấy thể giảng thêm vài ngày khóa học cấp cứu nữa!
Có động lực , mấy buổi đó cô dạy càng thuận lợi hơn.
Tuy nhiên, cô cũng quên dành thời gian huấn luyện riêng cho Lục Kiến Lâm và các nhân viên y tế trong phòng y tế, tất nhiên là ngoại trừ Lữ Chi Nhàn, để họ bắt đầu phụ trách một phần lớp học, trở thành trợ giảng.
Liên tục dạy như mấy ngày, Lục Kiến Lâm tiến bộ cực nhanh.
Thêm một tuần , bộ khóa huấn luyện cấp cứu kết thúc, Cố Tiểu Khê trở về với công việc đó của .
Buổi trưa hôm , kết thúc tiết học, Cố Tiểu Khê Khổng Kỳ tìm đến.
"Tiểu Khê, em chuyện hỏi chị."
Cố Tiểu Khê khẽ gật đầu: "Em hỏi ."
Khổng Kỳ nhỏ giọng : "Em đặc cách tuyển chọn đơn vị, là lính thông tin... Em chú em là nhờ xin giúp, thể điều em về Quân khu Kinh Đô, hoặc để Quân khu Tây Ninh, nên hỏi xem chị nghĩ thế nào. Em nhất thời thấy phân vân."
Cố Tiểu Khê cô phần suy tư: "Em ý kiến của chị ?"
Khổng Kỳ gật đầu liên tục: "Em đang khá do dự. Kinh Đô tuy , nhưng quê em cũng ở đó. Hơn nữa chú em sẽ ở Trường Quân đội Tây Ninh nhiều năm nữa... Nếu chị cũng ở Tây Ninh thì em sẽ chẳng phân vân . Em chị và Lục Kiến Sâm sẽ về Quân khu Thanh Bắc, thật em càng đến đó hơn."
Nghe đến đây, Cố Tiểu Khê bật , suy nghĩ một lát lên tiếng: "Vậy thì em cứ đến Kinh Đô . Tuy bây giờ chị ở đó, nhưng đó là nhà của Lục Kiến Sâm, sớm muộn gì chị cũng sẽ về. Hơn nữa, Lục Kiến Lâm cũng sẽ trở về Kinh Đô hai tuần nữa. Sau em thể nhờ chăm sóc. Chị thấy hai cũng khá hợp đấy, là ."
Mặt Khổng Kỳ bỗng chốc đỏ bừng: "Thế... như ?"
"Có gì mà . Cho dù chỉ là bạn bè bình thường qua thì cũng chẳng cả. Lúc chị ở Kinh Đô, em giúp chị thường xuyên qua nhà cũ của nhà họ Lục, xem thử ông bà nội Lục khỏe nhé? Họ là , còn ba chồng chị thì bận rộn suốt."
Nghe đến đây, Khổng Kỳ cũng dần lọt tai.
"Nếu em thật sự điều tới Quân khu Kinh Đô, lúc nghỉ phép nhất định sẽ đến thăm ông bà nội nhà họ Lục giúp chị."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/863.html.]
Cố Tiểu Khê khẽ , gật đầu: "Vậy đến khi nào em xác định sẽ , nhớ báo cho chị một tiếng. Chị sẽ gửi ít đồ nhờ em mang về."
"Vâng, vấn đề gì!" Khổng Kỳ lập tức gật đầu đồng ý.
Buổi trưa ăn cơm, Cố Tiểu Khê kể với Lục Kiến Lâm về việc Khổng Kỳ thể sẽ đến Quân khu Kinh Đô.
"Nếu cô thực sự , em nhớ chăm sóc cô nhiều một chút. Cô là đấy!"
Lục Kiến Lâm ngốc, trái còn thông minh, lập tức hiểu hàm ý trong lời chị dâu.
Nga
Cậu chút ngại ngùng, : "Nếu cô cần giúp đỡ, em sẽ giúp."
Lục Kiến Sâm liếc mắt em trai, cuối cùng cũng gì thêm.
Người thể lọt mắt cô gái nhỏ nhà thực sự nhiều, mà tính tình Khổng Kỳ đúng là đơn thuần, chính trực hơn hẳn nhiều cô gái khác.
Ban đầu, Cố Tiểu Khê còn tưởng rằng chuyện Khổng Kỳ nhập ngũ thì khả năng cao là chắc chắn, gần như thành chuyện ván đóng thuyền.
thực tế, đến lúc Lục Kiến Lâm kết thúc khóa học, chuẩn về Kinh Đô, bên phía Khổng Kỳ vẫn tin tức gì.
Ngày Lục Kiến Lâm rời , Cố Tiểu Khê chuẩn cho ít đồ, còn tự đưa ga tàu.
"Chị dâu, chị cần tiễn . Ông bà nội và ba , em sẽ chăm sóc . Nếu Khổng Kỳ đến Kinh Đô, bảo cô gọi điện cho em." Lục Kiến Lâm xách hành lý, vẫy tay với Cố Tiểu Khê, khuôn mặt toát lên nét điềm tĩnh, dịu dàng đầy an tâm.
"Ừ, ! Trên đường nhớ giữ an !" Cố Tiểu Khê cũng vẫy tay với .
Đợi Lục Kiến Lâm qua cửa kiểm soát vé, cô mới rời .
Không ngờ khi bước ngoài, Cố Tiểu Khê bắt gặp Khổng Kỳ.
Nói thật thì hai ngày cô thấy Khổng Kỳ , cũng đoán thể là do chuyện nhập ngũ gặp trục trặc nên tâm trạng .
Giờ thấy cô ở đây, Cố Tiểu Khê liền bước tới, hỏi: "Em cũng ga tàu ? Là tiễn là tiễn Lục Kiến Lâm ?"
Khổng Kỳ bóng lưng Lục Kiến Lâm rời , ánh mắt mang chút mất mát, khẽ thở dài.
"Chị Tiểu Khê, thể dạo một chút ?"
"Nếu tâm trạng em vui, lên xe chị tạm nhé! Chị lái xe đến mà." Cố Tiểu Khê nhẹ giọng .
"Vâng." Hai cùng đến bãi đỗ xe.
Ngồi ghế phụ, mắt Khổng Kỳ đỏ hoe.