"Chúng đợi ở đây một lát, sẽ xe tới đón ngay thôi." Ông Trang tới, ngại ngùng giải thích.
Thật tối hôm qua ông Trang sắp xếp đến đón , lẽ do trực thăng đến sớm, bên kịp điều chỉnh giờ giấc.
Cố Tiểu Khê định , thì phía liền xuất hiện một chiếc máy cày rề rề chạy tới.
Khi thấy nó sắp tới gần, ngờ chiếc máy cày dừng , tắt máy ngay tại chỗ.
Sau đó, cô thấy tài xế máy cày nhảy xuống xe, hưng phấn vẫy tay với ông Trang.
Nga
"Anh hai, em tới đón đây..."
Vừa dứt lời, tài xế đột nhiên nhảy lên xe, "tút tút tút tút" đầu drift một cú luôn.
Mặt ông Trang đen thui, còn Trang Khánh thì tròn mắt ngơ ngác.
"Ba, chú hai phát bệnh hả?"
Cố Tiểu Khê nghi hoặc ông Trang và Trang Khánh. Trước giờ cô ông Trang còn một em trai.
Hơn nữa, vẻ là một bình thường cho lắm.
Ông Trang thấy chiếc máy cày chạy xa, liền khẽ ho khan một tiếng để xua vẻ lúng túng, giải thích với nhà họ Cố: "Đó là em trai bác. Trước đây bác kể với , nhà họ Tạ từng đào mộ tổ tiên nhà bác, thật cả mộ của ba bác cũng đào. Hồi đó, em trai bác từng xung đột với của nhà họ Tạ, đó thì trở nên như . Không là ngốc , chỉ là đôi lúc đầu óc tỉnh táo cho lắm, nhưng phần lớn thời gian thì vẫn bình thường."
Cố Tiểu Khê bất ngờ: "Đã đưa khám bác sĩ ?"
Ông Trang gật đầu: "Khám nhiều bác sĩ . Trước đây nhà bác tìm nhân sâm trăm năm, ngoài việc để bác dùng thì phần lớn là để trị bệnh cho em trai bác."
"Ba, con gọi xe đến nhé." Trang Khánh cảm thấy mời Cố Tiểu Khê và đến Vân thành thì thể để mất mặt .
"Không cần , chúng bộ một đoạn sang bên đường bắt xe buýt là ." Bây giờ phương tiện vẫn phổ biến, bộ một chút cũng là chuyện bình thường, Cố Tiểu Khê thấy phiền hà gì cả.
"Vậy thì phiền , mong cụ Giang bộ thêm chút nữa." Ông Trang áy náy.
Ông ngoại Giang khoát tay: "Không , trực thăng lâu như , cũng bộ cho thư giãn chân tay."
Lục Kiến Sâm thì đưa con cho vợ bế, còn thì trực thăng lấy chiếc xe đẩy gấp đôi, đặt hai đứa nhỏ trong.
Làm như , mỗi chỉ cần cầm thêm ít đồ, đường cũng thoải mái hơn.
Cả nhóm bộ hơn mười phút thì bất ngờ, chú hai Trang lái máy cày trở .
Vừa tới nơi, chú đầy vẻ hối : "Anh , xin nhé! Vừa nãy em ngớ mất. Lúc đó em cho lên xe, còn lái nhầm xe nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/749.html.]
Ông Trang thở dài: "Không , về nhà tiếp."
"Được, , mau lên xe ."
Mọi lượt lên xe, chiếc máy cày phát tiếng "tút tút tút tút" nổ máy tiếp tục chạy.
Chạy một đoạn, Cố Tiểu Khê phát hiện điều bất thường: chiếc máy cày của chú hai Trang rõ ràng cải tạo , tốc độ chạy nhanh hơn nhiều so với máy cày bình thường.
Quan trọng hơn, lúc lái xe, chú hai Trang vẻ như đang cực kỳ tập trung tinh thần, thần sắc phấn chấn lạ thường, cứ như rơi trạng thái quên đặc biệt nào đó.
Sau mười phút trong trạng thái , máy cày bỗng rẽ ngoặt đột ngột, bắt đầu chệch hướng.
Tim Cố Tiểu Khê chợt đ.á.n.h "thịch" một cái, cô lập tức rút một lọ nhỏ chứa Hương Tỉnh Thần, lấy một làn khói mỏng, lượn lờ ngay cánh mũi của chú hai Trang.
Hai giây , dường như chú hai Trang tỉnh , trong mắt lộ vẻ bối rối.
Ông Trang cũng ngửi thấy hương thơm khác thường đó, hít sâu một , sang Cố Tiểu Khê: "Hay là chúng xuống xe ! Hình như thời gian giữa các cơn bệnh của em bác ngắn hơn ."
Ông Trang thật sự sợ tiếp chiếc máy cày là an .
Cố Tiểu Khê nhẹ gật đầu: "Để chú hai Trang nghỉ ngơi một lúc. Để cháu lái máy cày cho."
Ông Trang dù thấy áy náy nhưng bản lái máy cày, nên đành để em trai dừng xe, đổi cho Cố Tiểu Khê cầm lái, còn Trang Khánh thì bên chỉ đường.
Khoảng nửa tiếng , máy cày dừng ở một căn nhà tự xây ở vùng ngoại ô Vân thành.
Từ bên ngoài , căn nhà trông bình thường, nhưng khi bước trong mới thấy, bên trong ẩn giấu một sân nhỏ mang phong cách cổ kính, đầy thở xưa cũ.
Ông Trang để Trang Khánh tiếp đón , mời nghỉ và uống , còn thì căn phòng ở phía đông của sân nhỏ.
Mười lăm phút , ông Trang đỡ một cụ bà hình gầy gò, tóc bạc trắng, mặc áo vải xanh lam, làn da trắng đến mức bệnh, mặt tuy đầy nếp nhăn nhưng khí chất vẫn thanh cao bước ngoài.
Vừa thấy Cố Tiểu Khê, mắt bà cụ Bạch lập tức đỏ hoe.
"Cháu... vóc dáng cháu thật sự quá giống Dục Thu hồi trẻ!"
Sau khi quen với xong, bà cụ Bạch sang hai bé con của Cố Tiểu Khê, mắt một nữa đỏ hoe.
Bà cụ bảo con trai lớn phòng lấy một chiếc hộp gỗ đàn hương tinh xảo, từ trong đó lấy mấy tấm ảnh.
"Các cháu xem, tấm là Dục Thu năm xưa gửi cho ..."
"Cháu chào bà! Cháu là Cố Tiểu Khê!" Cố Tiểu Khê ấn tượng với bà cụ lớn tuổi , cảm thấy vô cùng gần gũi.
Cố Diệc Dân và Cố Diệc Lan cũng nhanh chóng dậy chào bà cụ Bạch.