"Nghe bác thì bà một . Sau đó gả cho một đàn ông quê ở Hoài thành, tên là Cố Trạch Sinh."
Cố Tiểu Khê sững , lập tức kể cho ông Trang chuyện vụ cháy năm xưa ở nhà khách Thân thành khiến bốn thiệt mạng.
Nghe xong, ông Trang ngạc nhiên đến mức c.h.ế.t lặng: "Sao thể như thế ? Nhà họ Hứa chiến tranh tàn phá, c.h.ế.t thương, cuối cùng chỉ còn Hứa Dục Thu sống sót, gì còn ba . Có lẽ các cháu nhầm , c.h.ế.t trong vụ đó thể là bà và của bà ."
Cố Tiểu Khê ngẫm nghĩ một lúc, kể tóm tắt chuyện liên quan đến nhà họ Tạ và gia đình ông cụ Cố cho ông Trang .
Ông Trang xong thì im lặng.
Trang Linh và Trang Khánh bên cạnh đều kinh ngạc thôi.
Sao chuyện rối rắm đến mức ?
Bọn họ đều nhà họ Tạ ở Kinh Đô, thậm chí từng gặp ông cụ nhà họ Tạ, còn cả mối thù.
Thế thì...
Ông Trang trầm mặc suốt năm phút, cuối cùng mới : "Năm xưa Hứa Dục Thu đến Kinh Đô là để nương nhờ một họ hàng bên họ Nhiếp, mà bà cụ Tạ chính là của nhà họ Nhiếp. Nếu sự việc dính líu đến nhà họ Tạ, thì bác chắc sẽ bao giờ cơ hội bù đắp nữa, và cũng bao giờ gặp Hứa Dục Thu."
Cố Tiểu Khê nét mặt của ông Trang, khẽ trầm ngâm hỏi: "Nhà bác rõ về nhà họ Tạ ?"
Chưa kịp để ông Trang lên tiếng, Trang Linh : "Nhà họ Tạ bề ngoài ăn buôn bán, nhưng thực chất phía chuyện gì cũng dính đến, trộm mộ, đào mồ, g.i.ế.c , đốt nhà, gài bẫy vu khống, đ.â.m lưng... chuyện gì xa cũng từng qua, chỉ là họ che giấu kỹ, nhiều."
Cố Tiểu Khê khựng : "Nhà họ Tạ mà cũng trộm mộ đào mồ khác ?"
Trang Linh hừ lạnh: "Chứ còn gì nữa. Nhà họ Tạ từng lén đào cả mộ tổ tiên nhà họ Bạch bọn . Nhà với bọn họ là thù sâu như biển. Chẳng qua bây giờ ngay cả tảo mộ cũng coi là phần t.ử , nên thể công khai đối đầu thôi."
Cố Tiểu Khê kinh ngạc: " họ đào mộ tổ tiên nhà cô để gì? Có thù oán gì ?"
Trang Linh lắc đầu, nhưng tiếp mà sang ba .
Ông Trang thở dài: "Nhà họ Tạ đang tìm một khối cổ ngọc, họ cho rằng nó đang ở chỗ nhà họ Bạch."
Nghe đến đây, trong lòng Cố Tiểu Khê chợt trầm xuống, theo bản năng liếc Lục Kiến Sâm.
Giờ đây, chỉ cần đến chữ "cổ ngọc", cô lập tức phản ứng, trực giác mách bảo chuyện chắc chắn liên quan đến đôi ngọc bội gian của cô và Lục Kiến Sâm.
Lục Kiến Sâm đưa ánh mắt trấn an cô, đó sang hỏi ông Trang: "Có thể hỏi, cụ thể họ đang tìm loại cổ ngọc gì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/740.html.]
Ông Trang giấu giếm, giải thích: "Đó là một khối linh ngọc thời thượng cổ, đáng lẽ là một cặp. Nghe khối ngọc đó đặc biệt, đeo thể kéo dài tuổi thọ, nếu là một cặp tình nhân cùng mang, còn sự cảm ứng đặc biệt. Nếu là luyện võ đeo thì hiệu quả càng rõ. Nhà họ Tạ luôn tìm khối ngọc đó. Đương nhiên, nhà bác cũng đang tìm."
Nghe tới đây, Cố Tiểu Khê gần như chắc chắn, khối ngọc thượng cổ mà họ tới chính là cặp ngọc gian của cô và Lục Kiến Sâm.
Chỉ là... việc kéo theo thêm nhiều vấn đề khác.
những vấn đề đó đều xoay quanh cổ ngọc, tiện hỏi sâu lúc .
"Tiểu Khê, nếu , bác dẫn cháu đến Vân thành một chuyến, gặp bác." Ông Trang nghiêm túc .
Nga
Thực họ đến Hoài thành là mang theo kỳ vọng, nhưng bây giờ rõ ràng về báo tin hề dễ chịu cho ông Trang.
Cố Tiểu Khê do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: "Được. Mai cháu sẽ mượn một chiếc trực thăng, lúc đó dẫn ba cháu và cô ruột cháu cùng Vân thành thăm bà cụ Bạch."
"Vậy cũng , phiền cháu ." Ông Trang vốn định để Cố Tiểu Khê và Lục Kiến Sâm tàu về Vân thành, nhưng giờ trực thăng thì càng thuận tiện hơn.
Cố Tiểu Khê quyết định về nhà với ba và cô Diệc Lan, nên cũng nấn ná lâu ở bệnh viện, cùng Lục Kiến Sâm về .
Trên đường về, Cố Tiểu Khê hỏi: "Bên ông cụ Cố ? Em thể gặp ông ?"
Lục Kiến Sâm nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng bóp lòng bàn tay cô một cái: "Ông bây giờ như mất hồn, im nhúc nhích, cũng năng gì, hỏi gì cũng đáp. Anh nghĩ kể cả em đến, ông cũng chẳng gì ."
" em vẫn thử."
Không tự tận mắt, hỏi tận nơi, cô yên tâm .
"Vậy đưa em luôn, xem xong về nhà?" Lục Kiến Sâm dừng bước.
Vừa nơi cách nơi giam giữ phạm nhân của công an cũng xa.
Cố Tiểu Khê gật đầu: "Được, xem ."...
Hai mươi phút , Cố Tiểu Khê gặp ông cụ Cố đang bất động giường, chẳng khác gì cái xác hồn.
Cô bước , gần, nhưng ông cụ Cố chẳng hề chút phản ứng nào, khác với sự cảnh giác thường thấy ở ông .
Cân nhắc một lúc, cô vẫn lên tiếng: "Ông ơi, là cháu, Cố Tiểu Khê đây, cháu đến thăm ông."
Ông cụ Cố vẫn nhúc nhích, mắt cũng nhắm chặt. Nếu Cố Tiểu Khê cảm nhận dấu hiệu sinh tồn của ông , cô thật sự sẽ nghĩ rằng ông ngủ mê man .