"Tiểu Khê, qua chỗ Phó đoàn Ân xem ." Lục Kiến Sâm liếc phòng y tế, hạ giọng .
Cố Tiểu Khê gật đầu: "Anh !"
Sau khi Lục Kiến Sâm rời , Cố Tiểu Khê bước đến gần Cố Tân Lệ, rút một tờ khăn giấy từ túi đưa cho cô .
"Lau !"
Cố Tân Lệ thấy giọng Cố Tiểu Khê, lập tức ngẩng đầu lên cô.
"Cô đến để xem mất mặt ?"
Giọng Cố Tân Lệ lạnh băng, gần như nghiến răng nghiến lợi.
Cố Tiểu Khê nhàn nhạt đáp: "Đến lúc mà còn nghĩ đến việc khác cợt, xem cũng chẳng đau lòng gì mấy."
Cố Tân Lệ căm hận Cố Tiểu Khê đang tươi tắn như hoa, sắc mặt hồng hào, rõ ràng : "Cô mong thê t.h.ả.m đến mức nào mới lòng?"
"Đó là do cô tự nghĩ. Nếu thật sự mong thế, chẳng đến đây. Dù gì cũng hiểu cái đạo lý c.h.ế.t là chuyện lớn."
Lý Quế Phân ở bên cạnh cũng xen phụ họa: " đấy. Giờ thì ai còn tâm trí mà xem khác mất mặt. Dù gì cũng là một mạng . Phó đoàn Ân còn, cô mạnh mẽ lên, còn hai đứa con đấy!"
Cố Tiểu Khê gật đầu: " ! Con còn nhỏ, chẳng cô gánh vác cái nhà ?"
Cố Tân Lệ c.ắ.n môi đáp, nhưng tay vô thức siết chặt thành nắm đấm.
Cố Tiểu Khê Cố Tân Lệ từ đầu đến chân, phát hiện cổ cô đeo dây chuyền gì cả, xem cổ gì.
Miếng ngọc vỡ của Ân Xuân Sinh... cô ?
Lúc đưa khăn giấy, nhân cơ hội gần cô , cô cũng lén chạm túi áo cô , túi bên trái cũng gì.
Thế là cô vòng qua bên , rót cho Cố Tân Lệ một cốc nước ấm đưa cho cô .
"Uống chút nước ! Dù cũng là , đến mức độc ác tới nỗi cãi với cô lúc ."
Lần Cố Tân Lệ nhận lấy cốc nước, uống một ngụm.
là lúc thế , nếu cãi với Cố Tiểu Khê, sẽ khiến khác thấy đúng.
Nửa tiếng , cảm xúc của Cố Tân Lệ vẻ định hơn, dìu mặt Ân Xuân Sinh cuối.
Cố Tiểu Khê theo, mà đến nhà của Ân Xuân Sinh.
Bên nhà họ Ân cũng khá đông , đều là đón bà cụ Ân về.
Lúc đông , Cố Tiểu Khê lấy một gói đường đỏ nhỏ từ túi , bếp pha một bát nước đường đỏ. Nhân tiện quan sát sơ qua căn bếp nhà , mới mang bát nước đưa cho một bác gái đang gần bà cụ Ân.
"Uống chút nước đường cho sức bác! Buồn quá cũng ảnh hưởng tới sức khỏe."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/558.html.]
Bác gái thấy cũng hợp lý, lập tức đút cho bà cụ Ân uống nước đường.
Cố Tiểu Khê giữa đám an ủi bà cụ Ân, đó chủ động dọn dẹp nhà cửa, cũng tranh thủ quan sát phòng khách và các gian phòng trong nhà, hy vọng tìm miếng ngọc còn .
Cô một cảm giác kỳ lạ, là trong tiềm thức cô tin Ân Xuân Sinh mang theo miếng ngọc mà c.h.ế.t.
Một chị vợ lính thấy Cố Tiểu Khê đang giúp việc nhà, cũng đến phụ một tay dọn dẹp căn nhà phần lộn xộn .
Có còn bụng đến mức thấy nhà họ Ân nghèo khó quá, liền mang tới hai quả trứng gà.
Cố Tiểu Khê nghĩ ngợi một chút, về lấy thêm bốn quả trứng, hai cân gạo, một cuộn mì, một miếng thịt xông khói nhỏ và một cây cải thảo lớn.
Khi đến cửa nhà họ Ân, đúng lúc thấy hai chiến sĩ đưa hai đứa con trai của Ân Xuân Sinh về nhà.
Cố Tiểu Khê chỉ khẽ gật đầu với hai đứa nhỏ, đó cùng chúng nhà.
Cô thẳng bếp, chuẩn bữa tối cho hai đứa trẻ.
Con trai lớn của Ân Xuân Sinh ở cửa bếp cô một lúc lâu mới bên cạnh bà nội.
Cố Tiểu Khê nấu cơm, chưng trứng, dùng thịt muối xào cải thảo, đó tận dụng mấy củ khoai tây còn trong bếp một đĩa khoai tây xào chua cay. Dọn cơm xong, cô gọi hai đứa trẻ tới ăn, còn thì rời .
Mấy còn cũng khuyên bà cụ Ân nên ăn chút gì đó, an ủi động viên.
Khi Cố Tiểu Khê về đến nhà ăn cơm tối cùng Ngọc Thành Song, thì Lục Kiến Sâm cũng về.
"Thật sự là c.h.ế.t đuối ?" Cố Tiểu Khê hỏi.
" là nước cuốn, phó đoàn Ân lao cứu , cứu , nhưng vẻ chân chuột rút, nước cuốn nên mới c.h.ế.t đuối."
"Không lúc huấn luyện mới xảy ? Lẽ nào ai khác cứu ?"
"Phó đoàn Ân bơi khá xa, đến khi khác phát hiện thì chìm . Lúc bơi đến cứu thì muộn. Mấy chiến sĩ tận mắt chứng kiến cũng kể như ."
Nói tới đây, Lục Kiến Sâm cũng thở dài.
Ân Xuân Sinh thật luôn âm thầm cạnh tranh với , nhất là từ khi cưới Cố Tân Lệ.
cũng , vẫn là một quân nhân khá chính trực.
C.h.ế.t đột ngột như , quả thật khiến nhiều thể chấp nhận nổi.
Ăn cơm xong, khi về phòng, Cố Tiểu Khê khẽ với Lục Kiến Sâm: "Hôm nay em tới nhà Ân Xuân Sinh, trong nhà thấy miếng ngọc đó, hình như Cố Tân Lệ cũng đeo ."
Lục Kiến Sâm im lặng một lúc mới lên tiếng: "Ân Xuân Sinh cũng ."
Nga
Cố Tiểu Khê thở dài: "Cũng là giấu , là rơi xuống nước luôn ."
Nếu thật sự là rơi xuống nước lúc cứu thì e là miếng ngọc đó chẳng thể tìm nữa.
Ai da, cái hệ thống cũng chẳng thèm nhắc nhở lấy một câu!