"Chụp ảnh hả?" Bà cụ ngẩn .
là chụp ảnh mắc thật, bà cụ vẫn luôn tiếc tiền chụp.
Cố Tiểu Khê gật đầu: "Bà bộ đồ nào chút nhé, lát nữa chọn góc ánh sáng chụp cho . Chụp đảm bảo sẽ ưng."
"Được! Được! Bà ngay." Bà cụ ăn sáng nữa, lập tức phòng đồ.
Lúc , Cố Tiểu Khê liếc Ngọc Thành Song.
Ngọc Thành Song gật đầu hiệu: xong xuôi, lát nữa sẽ phân tích dữ liệu.
Bà cụ đồ xong , Cố Tiểu Khê gọi bà cụ cửa, đưa cho bà cụ một cái ghế , để Ngọc Thành Song chụp cho bà cụ một bức ảnh chính diện.
Khi tấm ảnh hiện hình, Cố Tiểu Khê khẽ hiệu bằng ánh mắt, Ngọc Thành Song lập tức hiểu ý, giúp chụp thêm một tấm nữa. Sau đó cô đưa tấm ảnh trong tay cho bà cụ Cố.
"Này bà, bà xem thử ạ."
Bà cụ Cố tấm ảnh chụp mà rửa ngay, khỏi kinh ngạc.
"Thứ đúng là hiếm thấy thật. Bình thường tiệm chụp ảnh mất mấy ngày mới tấm ảnh mà!"
Cố Tiểu Khê gật đầu: "Vâng, cái là hàng ngoại đấy, còn đắt hơn chụp ở tiệm ảnh nhiều. Bà gọi ông về , để cháu chụp cho ông một tấm ảnh chân dung, chụp thêm tấm nữa cho hai ."
"Được, , bà gọi ông về ngay."
Bà cụ vui vẻ rời khỏi sân tìm .
Chờ bà khỏi, Cố Tiểu Khê liếc Ngọc Thành Song một cái, hình loáng lên, nhanh chóng trong phòng phía .
Cô đảo mắt quét nhanh một vòng, phát hiện vật gì khả nghi.
Sau đó, cô bắt đầu mở từng ngăn kéo trong phòng lục tìm.
Vẫn thấy thứ cần, cô đảo quanh phòng thêm một lượt nữa, bất ngờ phát hiện một cái rương sắt khóa gầm giường.
Cái rương trông khá cũ, chìa khóa, mở thì tốn thời gian!
lúc cô đang cân nhắc, thấy thời gian đủ thì đột nhiên, mắt cô hiện lên một dòng chữ vàng lấp lánh.
[Kỹ năng: Thuật Mở Khóa Hoàn Hảo Không Dấu Vết (cần tiêu hao 10 điểm công đức). ]
Cố Tiểu Khê đang định dùng điểm công đức để kích hoạt, thì dòng chữ vàng bỗng chuyển sang màu đỏ, phía hiện thêm một dòng thông báo:
[Điểm công đức đủ để thanh toán, xin ký chủ nỗ lực tích lũy thêm điểm công đức!]
Cố Tiểu Khê: "..."
Vậy thì cho cô cái kỹ năng mới lúc gì?
Đã mở , cô cũng động đến nữa mà nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/527.html.]
Cũng may cô rời kịp thời, vì ông cụ Cố chắp tay lưng .
Rõ ràng tuổi cũng cao mà bước vẫn nhanh nhẹn, vững vàng.
"Tiểu Khê, giờ cháu về đây?" Ông cụ hỏi y như câu của bà cụ lúc nãy.
"Cháu lên Thân thành học một tháng, học xong sắp trở về đơn vị. Còn mấy ngày nghỉ nên về thăm ông bà một chút. Mấy hôm nữa cháu , tranh thủ ghé về xem tình hình thế nào."
"Thì là !" Ông cụ khẽ gật đầu như đang suy nghĩ gì đó.
Miễn là cố ý về là .
"Ông ơi, ông chỗ nào ánh sáng chút nhé, để chụp chung với bà một tấm ảnh ạ!"
Ông cụ chỉ xua tay: "Ông già thế , cần tốn tiền vô ích để chụp mấy cái ảnh gì."
"Chụp một tấm thôi mà! Dịp hiếm lắm á!" Cố Tiểu Khê cố gắng thuyết phục.
Cô còn tưởng đồ xịn, ông cụ sẽ tranh thủ ngay chứ!
Ai ngờ ông từ chối chụp ảnh?
"Thôi bỏ . Nghe chụp ảnh là chụp mất hồn đó." Ông cụ vẫn chịu chụp.
"Trời đất, cái là tư tưởng phong kiến ! Giờ ai kết hôn cũng chụp ảnh cưới hết đó ông!"
"Thôi, chụp . Ba cháu ?" Ông cụ lập tức chuyển chủ đề.
Lúc , Ngọc Thành Song âm thầm đổi vị trí, đồng thời bấm máy chụp lấy liền và thiết kiểm tra huyết thống. Sau đó cô giơ tay che ánh sáng, chắn một chút phía máy ảnh.
Khi ông cụ sang, Cố Tiểu Khê bước tới chắn , chỉ tay về phía đĩa thịt đầu heo bàn : "Ông ơi, cái là cháu tự tay đó, ở Thanh Bắc cháu học từ một ông thầy nổi tiếng, ông thử xem tay nghề của cháu thế nào nhé!"
"Ừ, lát nữa ông ăn thử." Ông cụ gật đầu.
Thấy ông vẫn chằm chằm Ngọc Thành Song, Cố Tiểu Khê liền chủ động sang chuyện với bà cụ.
"Bà ơi, ông chịu chụp hình chung với bà luôn á. Đáng tiếc thật! Đợi ba cháu tan ca về, cháu chụp với họ mấy tấm, thành khung ảnh để trong nhà cho ."
"Ông cháu chịu chụp thì thôi, ông là cổ hủ mà." Bà cụ Cố vẫn thích mấy tấm ảnh chụp.
"Thế thì ! Hai cứ ăn sáng , cháu về xem cô cả tỉnh ."
Cố Tiểu Khê cũng hỏi nhiều, chuyện đôi câu cùng Ngọc Thành Song rời .
Nga
Hai khỏi, ông cụ Cố liền hỏi: "Bà nó , Tiểu Khê sang gì ?"
Bà cụ Cố lắc đầu: "Không gì cả! Nó chỉ mang nửa cái đầu heo đến, chụp cho một tấm ảnh gọi ông, ở cũng chỉ một lát thôi."
"Sao tự nhiên nó chụp ảnh cho bà?" Ông cụ Cố nhíu mày.
Bà cụ cũng chau mày: "Giúp chụp một tấm thì chứ? Chụp bằng mấy cái máy móc hiện đại giờ đắt đỏ lắm. Nó cũng nhờ lấy tấm chồng , thì lấy điều kiện đó. Ông đấy thôi, Lục Kiến Sâm giờ là phó đoàn trưởng , lương cao , dượng của còn là phó thị trưởng Hoài thành cơ mà."