Cố Tiểu Khê ăn xong liền rút hết ngân châm, lấy từ túi một lọ hương lưu nhỏ, nhẹ nhàng mở nắp, để lan một làn Hương Dẫn Thần Thanh Hồn nhè nhẹ.
Mười phút , Cố Diệc Lan bỗng òa một tiếng, như xé ruột xé gan.
"Là bọn họ... là bọn họ hại c.h.ế.t Tiểu Chí của ..."
Giang Tú Thanh đau lòng ôm chặt cô cả, vỗ nhẹ lưng bà , để bà cho nhẹ lòng.
Cố Diệc Lan cứ thế mãi, lâu...
chính nhờ một trận, cảm xúc của bà cũng dần dần định trở .
Cố Tiểu Khê đầu Ngọc Thành Song: "Cho em một ống dinh dưỡng cao cấp."
Với tình trạng hiện tại của cô cả thì ăn uống nổi , dùng dinh dưỡng là giải pháp nhất.
Ngọc Thành Song gật đầu, đưa cho cô một ống hương dâu vị dâu.
Cố Tiểu Khê vặn nắp , đút cho cô cả uống hết, đó nhẹ nhàng vỗ tay an ủi: "Cô cả, cô Tiểu Chí là hại c.h.ế.t?"
Cố Diệc Lan gạt mạnh nước mắt, căm phẫn kể: "Tiểu Chí vẫn khỏe mạnh bình thường, Tết về nhà ông nội chúc Tết thì cảm lạnh, đó cứ sốt mãi khỏi. Rõ ràng chỉ là ốm nên mới kiểm soát chuyện vệ sinh, mà bà già khốn kiếp đó là Tiểu Chí sốt đến ngu , biến thành đứa ngốc."
"Sau đó họ hàng, hàng xóm thì một câu, một câu, bà liền bảo Tiểu Chí là đứa vô dụng, mất mặt, chi bằng vứt còn hơn..."
"Chính họ vứt bỏ Tiểu Chí, mới đưa thằng bé bờ sông, cố tình để nó rơi xuống nước..."
"Người rơi xuống sông, mà mụ già đó còn chịu cứu thằng bé..."
Nói đến đây, Cố Diệc Lan sụp đổ, òa nức nở.
Cố Tiểu Khê xong, liền tổng hợp đầu đuôi câu chuyện, khẽ nhíu mày: "Chỉ vì sốt mà đến mức kiểm soát cả đại tiểu tiện ?"
Giang Tú Thanh đỏ hoe mắt, : "Lần từ Thanh Bắc về, chúng cũng thăm Tiểu Chí. Thằng bé yếu lắm, mặt trắng bệch, thở cũng mong manh. Nhìn nó, nhớ đến con hồi còn nhỏ, cũng yếu ớt như , cứ dăm ba hôm sốt..."
Nghe đến đây, Cố Tiểu Khê ngẩn : "Giống con hồi nhỏ á? con là do trúng độc từ trong bụng mà?"
Câu khiến cả Cố Diệc Dân và Giang Tú Thanh đều sững .
" ! Là trúng độc, là độc đấy! Vậy thì Tiểu Chí..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/524.html.]
Cố Diệc Lan vốn là nhanh nhạy, lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Tiểu Khê.
"Tiểu Khê, con cái gì mà trúng độc từ trong bụng?"
Thấy cô cả chuyện từng phát hiện độc trong ở Thanh Bắc, Cố Tiểu Khê liền kể bộ quá trình kiểm tra ở đó và kết luận rằng trong cơ thể cô độc từ khi còn trong bụng .
Cố Diệc Lan xong thì c.h.ế.t lặng: "Trúng độc từ trong bụng? cô bình thường thấy chỗ nào khỏe !"
Nói đến đây, bà bất chợt vỗ mạnh lên đầu một cái: "Triệu chứng của Tiểu Chí thật sự giống con hồi nhỏ, cứ ba hôm hai bữa sốt. Bệnh viện kiểm tra mãi cũng bệnh gì, chỉ là cảm lạnh. tình hình của Tiểu Chí nghiêm trọng hơn, lúc đầu chỉ là sốt, về thì tiểu tiện kiểm soát nữa..."
Nói đến đây, giọng bà nghẹn .
Cố Tiểu Khê im lặng một lúc mới : "Cô cả, trong cô đúng là dấu hiệu trúng độc. Còn Tiểu Chí thì..."
Cô định hỏi liệu t.h.i t.h.ể của Tiểu Chí còn giữ , nhưng cô cả đau lòng như thế, nỡ mở miệng.
Giang Tú Thanh hiểu con gái đang nghĩ gì, liền giải thích : "Đã an táng . Còn hỏa táng nữa."
Nga
Cố Tiểu Khê lập tức nhíu mày: "Ai yêu cầu hỏa táng?"
Thật ở Hoài thành, phong tục là trẻ nhỏ c.h.ế.t yểu thường chôn thẳng lên núi, ít chọn hỏa táng. Người hỏa táng thì đứa trẻ thể siêu thoát .
"Là nhà chồng cô cả thế. Ông bà nội con cũng yêu cầu như ." Cố Diệc Dân trả lời.
"Hôm nay ông bà nội đón cô cả ?" Cố Tiểu Khê hỏi như thể đoán điều gì.
Giang Tú Thanh gật đầu: "Họ là đón trẻ con thì , chứ lớn mà thì mất lộc, cho vận khí của gia đình."
Cố Tiểu Khê giận dữ : "Họ chỉ ích kỷ, thiên vị. Nếu là cô út gặp chuyện , ông nội chắc chắn thể khoanh tay ."
Chính câu bất mãn của Cố Tiểu Khê khiến Cố Diệc Lan nhớ lời con trai từng khi còn sống.
Bà rơi nước mắt kể : "Tết năm nay, Tiểu Chí đến chúc Tết ông nội con xong, đường về nó với cô là ông nội con lì xì cho con trai của cô út, Tiểu Khánh, hai tệ, còn cho Tiểu Chí nhà cô một hào. Rồi còn đưa cho chú con một trăm tệ. Lúc đó Tiểu Chí , ông ngoại là ông ngoại giả, là lão già xa..."
Cố Diệc Lan chỉ là đang trút nỗi lòng, nhưng điều mà Cố Tiểu Khê để tâm là câu cuối cùng.
"Ông ngoại giả? Cô cả, Tiểu Chí đúng như thế ?"
Cố Diệc Lan mắt đỏ hoe, gật đầu: " . Tiểu Chí còn , sẽ bao giờ đến gặp ông ngoại nữa, bảo cô cũng đừng ."
Cố Tiểu Khê im lặng hồi lâu mới sang ba : "Ba nghĩ... khả năng nào là thật ? Từ nhỏ con cảm thấy ông bà nội đối xử với ba và cô cả tệ. Rõ ràng hai là những hiếu thuận nhất, nhưng họ cứ thích bóc lột hai ."