Trọng sinh về thập niên 70: Được chiến thần sủng tận trời - 428

Cập nhật lúc: 2025-12-10 04:19:34
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Tiểu Khê hờ hững liếc qua cô một cái: "Bệnh nhân đến tìm , báo cho ? Chỉ vì sợ gánh trách nhiệm mà giở trò đổ vạ lung tung, đầu óc cô chắc hỏng nặng !"

"Cô..."

" ? chẳng thèm đôi co với cô. Đợi viện trưởng Phùng về, xử lý thế nào thì xử lý thế ."

rảnh mà chịu cái tức !

Lữ Tố Hồng tức đến suýt ngửa , nhưng chẳng Cố Tiểu Khê, chỉ đành tức tối bỏ .

Cố Tiểu Khê cũng thẳng lên phòng bệnh ở tầng hai.

Lúc Vinh Húc đang gương soi mặt. Lớp t.h.u.ố.c bôi mặt tự bong hết.

Anh thể thấy rõ gương mặt vốn chi chít sẹo xí của giờ đỏ hỏn như máu, trông như lột da .

Tuy vẫn , nhưng còn khá hơn nhiều so với .

Cảnh tượng đập mắt Cố Tiểu Khê khi bước phòng chính là như thế.

bất ngờ, lên tiếng: "Sức chịu đựng của khá đấy!"

Bệnh nhân dạng thường sợ gương!

Vinh Húc ngượng ngùng đặt gương xuống: "Bác sĩ Cố, cảm ơn cô! cảm thấy gương mặt của vẫn còn hy vọng!"

Tối qua thấy thế nào ?" Cố Tiểu Khê hỏi.

"Lúc đầu cảm giác gì, về thấy ngứa rát, nhưng vẫn chịu ."

Cảm giác đó đúng là hành suốt nửa đêm ngủ , nhưng đến gần sáng thì đỡ hẳn.

Cố Tiểu Khê kỹ mặt một lượt, chỉ áo , : "Vén áo lên, xem lưng một chút."

Vinh Húc theo, vén áo của lên.

Cố Tiểu Khê cũng bước đến phía , kéo phần áo lưng lên cao thêm một chút.

Nhìn qua một cái, cô khẽ thở dài: "Lưng gần như còn chỗ nào là da lành nữa . Xem phía n.g.ự.c ."

Vinh Húc ngượng ngùng cô: "Trước n.g.ự.c nhiều sẹo lắm, thôi khỏi cũng . Chỗ da lành nhất chắc là đùi."

Và... m.ô.n.g nữa!

Câu cùng dám miệng.

Cố Tiểu Khê im lặng một lúc mới lên tiếng: "Vậy hôm nay tiên để châm cứu một lượt . Nằm xuống, nhắm mắt !"

hiểu gì mấy, nhưng Vinh Húc vẫn ngoan ngoãn xuống.

Cố Tiểu Khê lấy bộ kim châm bạc của , khi dùng kỹ năng Thuật Diệt Khuẩn, cô nhanh chóng châm hơn hai mươi mũi lên mặt .

Mỗi một mũi kim, cô đều dùng Lửa Trị Liệu màu xanh lục hỗ trợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/428.html.]

Vinh Húc chỉ cảm thấy mấy cây kim mặt khẽ giật giật, đau, chỉ thấy mặt giật giật, dần dần còn nóng lên.

Ông cụ giường bên cạnh tò mò một lúc, hỏi: "Bác sĩ Cố, thấy mắt giờ rõ hơn một chút , t.h.u.ố.c nhỏ mắt vẫn ba tiếng nhỏ một đúng ?"

Cố Tiểu Khê nghiêng đầu ông một cái: "Hôm nay đổi thành một tiếng nhỏ một . Nhỏ t.h.u.ố.c xong thì nhắm mắt yên mười đến hai mươi phút, đừng động đậy gì cả. Tay cũng đừng sờ lên mắt. Đợi khi vùng quanh mắt ông đóng vảy do bỏng, cháu sẽ thêm một phục hồi đáy mắt cho ông."

"Được ." Ông cụ lập tức theo, nhỏ t.h.u.ố.c mắt.

Hai mươi phút , Cố Tiểu Khê rút hết kim mặt Vinh Húc .

"Nếu thấy mặt nóng, châm chích một chút thì kệ , nhắm mắt ngủ ! Chiều nay xử lý vết thương lưng cho ."

"Được. Cảm ơn cô nhiều lắm!" Vinh Húc cảm kích lời cảm ơn.

Sau khi Cố Tiểu Khê rời , ông cụ giường bên mở mắt liếc Vinh Húc một cái, cảm thán: "Cậu thanh niên , thấy mặt hình như khá hơn nhiều , còn đỏ như hồi sáng nữa."

"Cháu cũng thấy đỡ hơn hẳn!" Vinh Húc giường, chuẩn ngủ như lời bác sĩ dặn.

Tối qua ngủ ít, giờ thả lỏng thấy buồn ngủ thật.

Thấy định ngủ, ông cụ cũng nhắm mắt ngủ theo luôn.

Vinh Húc ngủ một mạch đến tận một giờ chiều.

Trùng hợp là đúng lúc đó, con gái của ông cụ giường bên tới đưa cơm, thấy Vinh Húc sững .

Nga

"Mặt đỡ nhiều đấy! Không còn dọa nữa!"

Phải là mấy hôm cô tới đưa cơm xong là liền, chẳng lâu, cũng vì giường bên bỏng nặng quá, thấy mà sợ.

Ông cụ cũng đầu sang, gật đầu: " , còn khá hơn cả lúc châm cứu xong sáng nay."

"Thật ?" Vinh Húc lập tức lấy chiếc gương nhỏ gối soi thử.

Nhìn rõ khuôn mặt , ngay cả cũng thấy bất ngờ.

Nếu đây mặt đủ khiến con nít bật , thì giờ gần như trở bình thường.

Sáng nay mặt vẫn đỏ bừng như máu, giờ đỡ phần nào vẻ ghê rợn, trông như nước sôi tạt qua, vẫn đỏ, nhưng còn dọa nữa.

"Bác sĩ Cố thì trẻ thật, nhưng tay nghề thì khỏi bàn. thấy mắt cũng lên nhiều." Ông cụ cảm khái một câu.

Con gái ông ngẩn , giơ tay vẫy vẫy mặt ông.

"Ba, mắt trái của ba ?"

Ông cụ lấy tay che mắt , gật gù: "Nhìn mờ mờ thấy con . Thuốc nhỏ mắt bác sĩ Cố kê đúng là thật. Đợi mắt ba khỏi hẳn, ba cũng gửi tặng bác sĩ Cố một tấm cờ thưởng mới ."

Con gái ông cụ lập tức gật đầu theo: "Được ạ, gửi chứ. Chỉ cần mắt ba hết đỏ, nhất định cảm ơn bác sĩ cho đàng hoàng."

vốn tưởng mắt bố chắc là mù luôn , nếu thật sự chữa khỏi, gửi cờ thi đua thì còn nữa?

Lúc , Cố Tiểu Khê chẳng hề rằng nữa đang chuẩn tặng cờ thi đua cho cô.

Loading...