"Cái đó..."
Con trai dì Từ thấy cô năng đàng hoàng, chút chột , bèn sang .
"Mẹ, thấy đỡ hơn ?"
Dì Từ đau đến mức toát mồ hôi, giờ vẫn đau, nhưng so với cơn đau dữ dội đó thì cũng đỡ hơn chút.
Thế nên bà bực, chẳng buồn hé môi.
"Mẹ, đau quá nổi nữa ?"
"Không . Bà chỉ cần nghỉ một lát là . Giờ chắc chỉ đau một chút, m.á.u ở vùng eo và bụng bắt đầu lưu thông, chân sẽ thấy nóng lên. Nghỉ thêm năm sáu phút nữa là thể dậy."
Dì Từ ngớ , giờ đúng là chỉ còn đau chút thôi.
Rồi bà cảm thấy cơn đau hóa thành một cảm giác lạ lạ.
Như một luồng khí ấm áp chảy từ thắt lưng xuống lòng bàn chân, chảy ngược lên.
"Mẹ, gì chứ!" Con trai dì Từ bắt đầu hoảng .
Dì Từ cuối cùng cũng lên tiếng: "Hết đau !"
"Thật sự đau nữa hả?"
"Thật. Bây giờ thấy dễ chịu, kỳ lạ thật đấy!" Dì Từ lầm bầm.
Cố Tiểu Khê kéo tay bà, bắt mạch nữa gật đầu: "Năm phút nữa dậy thử. Nếu chỗ nào thấy khó chịu, chiều nay thể thủ tục xuất viện ."
"Hả? Xuất viện?" Con trai dì Từ choáng váng luôn.
Dì Từ cũng ngẩn : "Là... là thể xuất viện thật ?"
Cố Tiểu Khê mỉm gật đầu: "Dì thử xoay xem !"
Dì Từ theo, thử xoay xoay cái eo: "Ồ! Cử động !"
"Cột sống thắt lưng của dì nắn về đúng chỗ ! Lát nữa dậy thử, về nhà nghỉ ngơi thêm cũng ."
Dặn dò một câu xong, cô rời khỏi phòng bệnh để đến phòng t.h.u.ố.c lấy thuốc.
Năm phút , dì Từ dậy khỏi giường, rón rén xuống giường bước thử vài bước.
Ban đầu còn con trai dì đỡ, nhưng mấy bước, dì Từ gạt tay con , vui sướng rạng rỡ.
"Khỏi ! Thật sự khỏi ! Trời đất ơi! Cái cô bác sĩ họ Cố đúng là thần y mà! tặng cờ thưởng cho cô ! Thằng ba, rõ , cờ thưởng tặng bác sĩ Cố!"
Ông cụ giường bên cạnh và Vinh Húc đều tròn mắt dì Từ đang vui mừng toe toét, qua trong phòng bệnh.
"Khỏi thật !" Con trai dì Từ cơn ngạc nhiên là niềm vui vỡ òa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/425.html.]
Phẫu thuật gì chứ, khỏi cần mổ cũng chữa khỏi bệnh, chỉ giúp tránh đau đớn mà còn tiết kiệm một khoản tiền nhỏ.
Phải tặng cờ thưởng chứ!
Nga
Tuy , để cẩn thận hơn, trưa nay họ vẫn ở bệnh viện quan sát thêm một chút.
Còn Cố Tiểu Khê, khi bào chế xong t.h.u.ố.c mỡ cho Vinh Húc và t.h.u.ố.c nhỏ mắt cho ông cụ giường bên cạnh, liền cùng Lục Kiến Sâm đến nhà hàng quốc doanh ăn trưa.
Không ngờ khi bệnh viện, cô gây một phen náo động nữa.
"Bác sĩ Cố, bác sĩ Cố, mang cờ tặng chị !" Y tá Lý thấy cô, liền tươi rói chạy .
Cố Tiểu Khê sững : "Ai thế?"
Y tá Lâm mím môi : "Là dì buổi sáng chị đổi giường cho đó, lưng dì đỡ , ăn cơm trưa vội ngoài đặt cờ luôn ."
Cố Tiểu Khê bất ngờ: "Giờ đặt cờ mà nhanh ? Chị chỉ mới ăn một bữa thôi mà."
Bác sĩ Quý cũng ăn xong thì nhịn khẽ: "Đối diện bệnh viện một ông cụ chuyên cờ lưu niệm đấy. Dì mua cái mẫu sẵn, nóng lòng quá nên đem tới luôn . Lúc chị ăn trưa còn dì trực tiếp luôn cơ."
Cố Tiểu Khê hít một : "Bệnh nhân ở Thân thành các chị thật sự thích tặng cờ nha!"
Quý Diễm xong nhịn lớn: "Vậy bệnh nhân ở Thanh Bắc các em tặng cờ ?"
"Cũng nhưng ít lắm! Em ở Bệnh viện Quân y Thanh Bắc cũng từng mổ ruột thừa cho mấy ca, mà ai từng tặng em cờ cả. Thế mà tới chỗ các chị, cô ruột thừa xong liền tặng em hẳn một lá cờ. Em thật sự là bất ngờ quá luôn !"
Quý Diễm che miệng : "Là do tay nghề của em , mà mỗi bệnh nhân nhu cầu khác , mức độ hài lòng cũng khác nữa. Mà hôm nay em căn-tin ăn cơm ? Chị định gọi em ăn chung đấy."
Nghe , khóe môi Cố Tiểu Khê cũng cong lên, lộ nụ mắt: "Chồng em tới Thân thành , nên bọn em cùng nhà hàng quốc doanh ăn cơm trưa. Hôm nào chị nghỉ, bọn em mời chị ăn nhé!"
"Thật á! Vậy thì chị gặp mặt mới !"
"Bọn em cũng gặp luôn đó!" Y tá Lý cũng góp vui .
"Anh tối sẽ tới đón chị tan ca, đến lúc đó sẽ thấy thôi!"
Mọi đùa một lát về với công việc của .
Vừa đến phòng bệnh 202, Cố Tiểu Khê dì Từ gọi .
Sau đó, cô " ép" trang trọng nhận lấy lá cờ lưu niệm từ tay dì , ánh mắt tò mò của một đám đông vây quanh.
May mà bác sĩ Từ nhanh chóng thủ tục xuất viện cho dì Từ, khi tặng cờ và lời cảm ơn chân thành xong, bọn họ liền vui vẻ rời khỏi bệnh viện.
Cố Tiểu Khê cũng tranh thủ thời gian, đưa t.h.u.ố.c nhỏ mắt cho ông cụ giường bên cạnh, dạy ông cách sử dụng, đó mới gọi Vinh Húc.
"Anh chuẩn , theo phòng mổ."
"Được." Vinh Húc lập tức rời giường, đội mũ cẩn thận, đeo khẩu trang che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ đôi mắt, theo chân Cố Tiểu Khê đến phòng phẫu thuật.
Lúc lên bàn mổ, trong lòng Vinh Húc căng thẳng, đầy mong đợi.
Anh hy vọng vị bác sĩ Cố thực sự thể mang đổi cho .