Căn nhà cũ , ông vốn để dành cho Kiến Sâm. Hai đứa mà dọn về đây, thì thằng ranh Lục Kiến Nghiệp với con nhỏ Hà Lâm lẽo đẽo kéo đến. Nhìn thôi thấy bực.
Ông già , chỉ sống nốt mấy năm yên với bà nhà trong căn nhà cũ thôi.
Hai đứa chỉ cần giúp Kiến Sâm với Tiểu Khê giữ gìn căn nhà là , bọn trẻ về mới chốn yên mà ở.
Vả , khu nhà quân đội vốn là nhà của con trai , nếu ở đó thoải mái, thì nên cút là Lục Kiến Nghiệp với Hà Lâm chứ ai khác.
Dĩ nhiên, mấy lời ông tiện .
Ông còn sống thêm vài năm nữa, để Kiến Lâm thành gia lập thất, thấy con cái của Kiến Sâm và Tiểu Khê chào đời!
Lục Liên Thắng thấy ba lên tiếng, đành bất lực vợ.
"Minh Ngọc, sẽ cố gắng về sớm hơn."
Ngụy Minh Ngọc gật đầu, nhưng trong lòng vẫn khỏi chua xót.
Cũng là con trai, mà con cả thì cũng mắt, còn thằng Kiến Nghiệp thì... đúng là tức c.h.ế.t mà!
Cơn giận nguôi ngoai một lúc, cuối cùng bà vẫn theo chồng về đại viện quân khu.
Còn bên , Hà Lâm thì đang than vãn với Lục Kiến Nghiệp.
"Ba thiên vị quá đáng đấy, cái gì cũng chỉ nghĩ đến cả thôi, chẳng ai quan tâm sống c.h.ế.t của chúng cả. Cả một vại rượu sâm to như thế, mà nỡ chia cho chúng lấy một chút."
Nga
"Còn nữa, em thương nặng thế , chẳng thèm nấu cho em một bữa, đến quần áo cũng giặt giúp em."
"Lục Kiến Nghiệp, thấy ? Mắt mù ? Anh thấy rõ nhà coi thường đến mức nào ."
Miệng Hà Lâm ngừng lải nhải, liền một mạch gần cả tiếng đồng hồ, còn Lục Kiến Nghiệp thì im lặng suốt, chẳng đáp lời nào.
Lục Kiến Lâm ngang qua cửa mấy , suýt chút nữa nhịn mà đạp cửa xông mắng cho Hà Lâm một trận tơi bời.
nghĩ đến hai , vẫn cố nhịn xuống.
Dù , khi xuống lầu, cố tình đóng mạnh cửa phòng đến mức rung trời chuyển đất.
Chuyện đó chọc giận Hà Lâm thêm một trận.
"Lục Kiến Nghiệp, thấy ? Em trai dịu dàng với chị dâu bao nhiêu, bây giờ cố tình đập cửa ngoài . Là nó đang bất mãn với em, là bất mãn với , hai của nó đây?"
"Chị dâu mà ốm, Lục Kiến Lâm chăm sóc chu đáo đủ kiểu, đến cả ký túc xá của cũng nhường cho chị ở. Còn với em thì ? Thờ ơ chẳng buồn ngó ngàng, sắc t.h.u.ố.c thôi mà cũng miễn cưỡng như ai ép."
"Lục Kiến Nghiệp, em đang chuyện với đấy, hả?"
Thấy mãi mà đối phương vẫn chẳng thèm để ý, Hà Lâm bắt đầu nổi khùng, đập phá đồ đạc.
Tách bên cạnh, gối giường, thứ gì cũng cô nhắm hướng Lục Kiến Nghiệp mà ném tới.
Ngay khi Hà Lâm cảm thấy sắp phát nổ đến nơi thì Lục Kiến Nghiệp cuối cùng cũng lên tiếng.
"Nếu em thấy nhà chẳng ai hồn, nếu em bất mãn với , việc như , thì ly hôn !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/407.html.]
Hà Lâm sững .
Hai giây , cô đột nhiên như phát điên, giật tóc rống lên.
"Lục Kiến Nghiệp, đối xử với em như thế ? Anh còn chút lương tâm nào ?"
"Em vì mà hi sinh nhiều như , yêu đến thế, còn chê từng ly dị, thế mà với em cũng , còn đòi ly hôn với em."
"Chẳng lẽ trong lòng vẫn còn Tất Văn Nguyệt ?"
"Hay là... lòng con hồ ly tinh là chị dâu ?"
Hai câu cuối thốt , tim Lục Kiến Nghiệp bỗng đập thình thịch, lập tức đưa tay bóp cổ Hà Lâm.
"Em lặp nữa thử xem?"
Hà Lâm sợ hãi gương mặt đột ngột trở nên u ám khủng khiếp của Lục Kiến Nghiệp, giống như thể ăn tươi nuốt sống cô bất cứ lúc nào. Nước mắt rơi lã chã, mà cổ họng chẳng phát nổi một âm thanh nào.
Ngay lúc Hà Lâm cảm thấy sắp thở nổi nữa, bên ngoài vang lên tiếng Lục Kiến Lâm, mang theo chút khó chịu: "Anh hai, ba về , bảo chị xuống nhà."
Lục Kiến Nghiệp buông tay với vẻ chán ghét, cố đè nén cơn giận tay đ.á.n.h , mở cửa một xuống lầu.
Hà Lâm mãi một lúc mới hồn , vùi trong chăn nức nở.
Lúc nãy Lục Kiến Nghiệp suýt chút nữa g.i.ế.c cô!
Từ đến giờ, đối với Tất Văn Nguyệt, luôn nhẹ nhàng, dịu dàng, cẩn thận từng chút một.
Tất Văn Nguyệt đối xử tệ bạc với như thế, lòng chẳng đặt ở chỗ , mà từng tay đ.á.n.h cô , càng bao giờ bóp cổ như .
Dù như mong gả cho , nhưng rốt cuộc... vẫn thể bước trái tim ?
Tại ?
Tại chứ?
Cô cam lòng!
Muốn ly hôn? Trừ khi cô c.h.ế.t!...
Tầng .
Ngụy Minh Anh nhíu mày lên tầng , ánh mắt rơi xuống con trai thứ hai của .
"Kiến Lâm , hai đứa cãi mấy tiếng liền ?"
Lục Kiến Nghiệp phủ nhận, chỉ khẽ "" một tiếng.
"Người là do chính con đòi cưới, bây giờ còn ý chỗ nào nữa?"
Lục Kiến Nghiệp xong câu , khóe mắt đỏ lên, giọng cũng mang theo nghẹn ngào.
"Mẹ, đều thích cô đúng ?"
Ngụy Minh Anh nhướn mày: "Cô mà con là ai?"