Ông cụ Tề và ông Trương thì đắp áo khoác của ngủ, ngờ thấy lạnh, nên sáng dậy tinh thần còn khá .
Mặc dù Cố Tiểu Khê bọn họ ăn sáng, nhưng các cụ già vẫn quen gì ăn chút ít, vì họ nấu cháo, ăn lót mới rời khỏi khu cắm trại.
Lục Kiến Lâm cũng chuẩn theo thì Lục Kiến Nghiệp gọi .
"Kiến Lâm, em mang t.h.u.ố.c cảm ?"
Lục Kiến Lâm thở dài: "Ban đầu mang, nhưng hôm qua cháy mất . Hôm nay núi tụi cố tìm ít thảo d.ư.ợ.c nấu nước xua lạnh ! Nếu bệnh của chị dâu hai nặng hơn, hai đưa chị xuống núi thôi."
"Trên núi sáng tối lạnh như , chẳng gì ăn uống t.ử tế, chị ăn mặc phong phanh, bệnh chỉ càng nặng thêm thôi!"
Lục Kiến Nghiệp tuy thấy Hà Lâm vướng chân vướng tay, nhưng vẫn chỉ đành gật đầu.
Anh bên Hà Lâm, nhẹ giọng hỏi: "Em còn núi ? Hay là xuống núi?"
Ban đầu Hà Lâm định xuống núi, nhưng thấy bóng lưng Cố Tiểu Khê rời , cô bỗng đổi ý.
"Kiến Nghiệp, thể mượn chăn và túi ngủ của chị dâu cả cho em ? Ngủ một giấc chắc em sẽ khỏe !"
Lục Kiến Nghiệp do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn chạy lên hỏi mượn chăn.
Cố Tiểu Khê đắp chăn của riêng , chắc chắn cho ai mượn.
Huống hồ, chỉ cần nghĩ tới cảnh Hà Lâm lấy tay quệt nước mũi, trong lòng cô tràn đầy sự bài xích .
"Hay là xuống núi ! Bị nhiễm lạnh , một hai ngày thể khỏi ngay , ở núi chỉ càng khiến bệnh nặng thêm thôi. Chị thấy cô bây giờ bệnh tình cũng khá nghiêm trọng , tuyệt đối đừng kéo dài."
"Em , con gái mà nhiễm lạnh quá mức, dễ hàn cung. Mà hàn cung thì dễ dẫn đến vô sinh."
Cô nghiêm túc, cho mượn chăn, mà thật sự đang lo lắng cho họ.
Lúc , ông cụ Tề vài bước cũng đầu nhắc nhở: "Lúc rơi xuống sông băng, bây giờ khó con , nếu cô như thế nữa... đời hai đứa đừng mong con nữa!"
Một câu khiến Lục Kiến Nghiệp sững tại chỗ.
Lần lên núi Sương Mù, ngoài việc tìm nhân sâm, mục đích quan trọng hơn là nhờ ông cụ Tề bắt mạch, xem tình hình sức khỏe của thế nào.
Không ngờ, còn kịp tìm cơ hội riêng để chuyện, ông cụ thẳng .
Nghĩ tới đây, bất giác sang em trai , Lục Kiến Lâm.
Là nó ?
Bị ánh mắt của hai quét tới, lòng Lục Kiến Lâm chùng xuống.
Anh hai nghĩ là mách với ông cụ Tề chuyện của ?
Tính tình sĩ diện của hai, đúng là...
Ông cụ Tề thấy sắc mặt hai , liền uyển chuyển giải thích: "Lúc còn hôn mê trong bệnh viện, đoán tình hình hiện tại của . Sở dĩ lúc đó , thứ nhất là vì lúc nào Tiểu Khê cũng ở bên cạnh, tiện bàn chuyện ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/377.html.]
"Thứ hai, cũng đả kích thêm khi đang viện."
Lục Kiến Nghiệp ông cụ Tề, giọng chút run rẩy: "Ý ông là, bệnh của cháu... chữa nữa ?"
Ông cụ Tề lắc đầu: "Không . Tình trạng của là cần điều dưỡng từ từ, thể nóng vội. Nếu giữ gìn, chăm sóc cẩn thận, thì ba đến năm năm cũng thể tự khỏi."
Nghe ông cụ , trong lòng Cố Tiểu Khê chút thắc mắc.
Lục Kiến Sâm vẻ mặt tò mò của cô, khẽ ho một tiếng, nắm tay cô: "Chúng , để vài phút cho ông cụ Tề bắt mạch cho Lục Kiến Nghiệp."
Cố Tiểu Khê khó hiểu: "Em khỏi bệnh ?"
Lúc , Lục Kiến Nghiệp cũng cảm thấy ngượng. Đợi đến khi trai dẫn chị dâu rời , mới thật lòng xin ông cụ Tề bắt mạch cho .
Ông cụ từ chối, bắt mạch xong thì thở dài một tiếng.
"Cậu chắc cũng từng khám mấy thầy t.h.u.ố.c Đông y khác , cũng uống t.h.u.ố.c . Thực bệnh của phần chuyển biến . Có những chuyện thể cưỡng cầu, d.ụ.c vọng quá mức ắt tổn thương thể."
"Các loại t.h.u.ố.c Đông y khác uống cũng chẳng mấy tác dụng . Sau thể uống thêm một ít rượu t.h.u.ố.c bổ gân hoạt huyết. Ví dụ như rượu cường cốt, rượu chính dương, rượu nhân sâm đều ."
Lục Kiến Nghiệp âm thầm ghi nhớ, thành thật cảm ơn: "Cảm ơn ông cụ Tề!"
Ông cụ lắc đầu, thở dài: "Thể chất của vốn chịu lạnh nữa , vợ cũng . Hai đứa nên xuống núi thôi! Với tình trạng , lo còn xong, lấy gì mà tìm nhân sâm trăm năm?"
"Nếu thật sự , thì đợi khỏe hẳn . Bọn dự định sẽ ở núi mười ngày nửa tháng."
"Vâng. Làm phiền ông !" Lục Kiến Nghiệp còn cố chấp nữa.
Về tới khu cắm trại, lập tức chuyện xuống núi với Hà Hạo và Hà Lâm.
Hà Hạo còn thấy nổi bóng nhân sâm , đương nhiên rời .
mà, dụng cụ cháy hết sạch, ở cũng khó lòng sống tiếp .
Nga
Huống chi, tình trạng của em gái hình như cũng thật sự , bọn họ đành đồng ý xuống núi.
Hà Lâm thực sự khó chịu, nên cũng gật đầu đồng ý.
Ba bọn họ cũng chẳng gì nhiều để thu dọn, nhanh rời khỏi khu cắm trại.
tới lúc xuống núi , họ mới chợt nhận một vấn đề thực tế hơn.
Họ xe, cũng chẳng để bắt xe.
Không còn cách nào, họ chỉ đành tìm hỏi đường.
Mà một hành trình như , cũng mất tới mấy tiếng đồng hồ.
Đến khi tìm hỏi đường, chỉ cho chỗ bắt xe, lúc Hà Lâm mới nhỏ giọng rằng tiền để trong túi cháy mất .
Lục Kiến Nghiệp: "..."
Lúc thậm chí c.h.ử.i thề!