Cố Tiểu Khê nheo mắt theo hướng ông chỉ, gật đầu: "Mờ mờ ảo ảo nhưng vẫn thấy ạ."
"Muốn nhanh thì cứ ! Nếu đến sớm, nhớ nhặt ít củi, nhóm lửa luôn nhé."
"Dạ !" Cố Tiểu Khê gật đầu ngay.
Thấy vợ chung với cả nhóm, Lục Kiến Sâm cũng lập tức theo.
Tề Sương Sương ban đầu cũng định đuổi theo, nhưng một lúc liền phát hiện, Cố Tiểu Khê và Lục Kiến Sâm nhanh quá, cô nàng đuổi kịp.
Cố gắng vài , cô nàng đành từ bỏ!
Những còn thì cũng nhanh, nhưng sức thì cho phép, hành lý nặng nề họ chậm chạp, ở cuối cùng là Hà Lâm, Hà Hạo và Lục Kiến Nghiệp, tiện bỏ mặc hai em .
Bên , khi xuyên qua núi Sương Mù một tiếng đồng hồ, Lục Kiến Sâm nhịn hỏi khẽ: "Em mệt ? Có cần cõng em ?"
Cố Tiểu Khê lắc đầu: "Không cần . Anh cất hết đồ trong gian , nhanh hơn chút."
Lục Kiến Sâm gật đầu, nhanh tay cho cả ba lô lớn và túi xách đang mang gian của .
Tay chân nhẹ nhàng hơn, nhưng cảm giác trống trải quá, Lục Kiến Sâm dứt khoát bế bổng cô vợ nhỏ lên.
"Vậy bế em !"
Cố Tiểu Khê nhanh nhẹn ném luôn chiếc ba lô tay gian, hai tay vòng chặt lấy cổ .
Nga
"Đi thế mệt lắm đó!"
"Mệt thì đổi cách khác!" Lục Kiến Sâm cưng chiều.
Anh bế cô suốt nửa tiếng, nhịp thở vẫn vững vàng, chẳng hề xáo trộn.
Cuối cùng vẫn là Cố Tiểu Khê xót , nằng nặc đòi xuống bộ.
trời tối quá, Lục Kiến Sâm vẫn kiên quyết nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, để cô loạn.
Sương mù núi Sương Mù dày đến nỗi tầm chỉ còn mấy mét, lỡ mà lạc thì nguy hiểm bao!
Sau thêm một tiếng rưỡi, Cố Tiểu Khê và cuối cùng cũng đến chỗ mà ông cụ Tề chỉ.
Nơi quả thực một đất trống rộng, mặt đất ngoài đám cỏ dại, đá vụn và một ít rác thải do con để thì chỉ còn sót một căn nhà tranh sụp đổ và một cái bếp đá ai đó tự dựng.
Lục Kiến Sâm lấy túi đen lớn và balô mà thu đó, đặt sang một bên, đó nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô vợ nhỏ của .
"Em đừng chạy lung tung, quanh đây nhặt ít củi."
"Vâng ạ." Cố Tiểu Khê gật đầu.
Sau khi Lục Kiến Sâm khỏi, cô động động mấy ngón tay, dọn sạch khu vực một lượt.
Sau đó cô chọn một chỗ, dùng cái xẻng nhỏ đào hai hố nông hình tròn, ôm từ gian một thùng than nhỏ.
Cô lượt đổ than hai hố nhóm lửa, đó dựng lên hai giá nồi hình tam giác. Một cái treo một chiếc nồi đất bên trong đựng món vịt hầm gừng nấu, cái còn là một thùng sắt nhỏ đặc chế, bên trong chứa cơm trắng nấu chín.
Lúc Cố Tiểu Khê chuẩn xong, Lục Kiến Sâm cũng ôm một bó củi trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/364.html.]
"Em ăn cơm , để nhóm lửa."
Cố Tiểu Khê lập tức chạy tới giúp .
Lục Kiến Sâm mỉm cô: "Anh là !"
"Vậy nhóm lửa ở giữa bãi đất trống nhé, lát nữa chúng ngủ một bên, Lục Kiến Nghiệp họ ngủ bên . Em ngủ sát Hà Lâm."
Cố Tiểu Khê thẳng thắn.
Cô chẳng ưa gì Tất Văn Nguyệt, cũng chẳng thích Hà Lâm!
Lục Kiến Sâm gật đầu: "Được, em."
Cố Tiểu Khê thấy đồng ý, tâm trạng lập tức lên nhiều.
Khi Lục Kiến Sâm nhóm lửa, cô cũng len lén giúp một chút, hong khô đám củi kịp khô hẳn.
Ngọn lửa bùng lên, hai tranh thủ ăn cơm .
Bây giờ hơn chín giờ tối , Lục Kiến Sâm nỡ để cô vợ nhỏ của đói bụng.
Cố Tiểu Khê thích ăn món vịt hầm gừng, nhưng chỉ ăn mỗi một món thì cũng đơn điệu, thế là cô lấy thêm hai miếng bò bít tết nướng chín từ trong gian .
Vì bọn họ đến sớm nên đến lúc ăn xong, những khác vẫn tới.
"Anh chặt mấy cái cây về nhé, em đây nướng lửa ?" Lục Kiến Sâm khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn lạnh của cô.
Cố Tiểu Khê gật đầu: "Được ạ, đừng xa quá nhé."
"Ừ, chỉ quanh quẩn gần đây thôi."
Anh cũng chẳng yên tâm để cô ở một .
Cố Tiểu Khê sưởi ấm bên đống lửa một lát, xoa tay dậy xung quanh.
Hình như ông cụ Tề và Sương Sương bọn họ vẫn còn cách khá xa!
Nghĩ ngợi một chút, cô lập tức đưa ý thức chìm gian của , thu hoạch ruộng lúa chín và tiến hành tuốt lúa.
Sau đó, cô ôm một đống rơm lúa phơi khô, cạnh đống lửa bắt đầu đan lát.
Lúc , đường lên núi, ông cụ Tề và thấy ánh lửa, liền men theo hướng ánh lửa mà tới.
Khi ông cụ Tề và đến nơi, Cố Tiểu Khê trải rơm thành một tấm đệm dày mềm mại, đang đan cái thứ hai.
Ông cụ Tề đặt đồ xuống hỏi: "Chỉ cháu ở đây ? Thằng nhóc Lục Kiến Sâm nhặt củi hả?"
"Anh chặt cây ạ! Chắc cũng sắp về !" Cố Tiểu Khê đáp.
Ông cụ Tề liếc tấm đệm cô đan, : "Đan khéo lắm đấy!"
Cô nhóc đúng là chu đáo tính toán!
Còn mấy ông già ngoài chỉ dựa tinh thần kham khổ thôi, chứ mấy thứ .