Trọng sinh về thập niên 70: Được chiến thần sủng tận trời - 302

Cập nhật lúc: 2025-12-09 03:07:40
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay lúc Cố Tiểu Khê ăn xong, định cửa hàng trao đổi xem thêm một chút thì bên ngoài vang lên một tiếng động nhẹ.

Ngay đó, giọng của Lục Kiến Lâm vọng từ ngoài cửa: "Chị dâu, ngủ ?"

Cố Tiểu Khê lập tức mở cửa, thấy Lục Kiến Lâm dù mặc áo mưa nhưng vẫn ướt nhẹp, cô ngẩn .

"Còn đang khám bệnh miễn phí ? Sao ướt hết thế ?"

Lục Kiến Lâm mỉm , đưa cho cô chiếc bình giữ nhiệt ôm kỹ trong lòng: "Bọn em nghỉ . Đây là cơm tối cả bảo em mang tới cho chị. Anh bận qua ."

Cố Tiểu Khê thở dài: "Chị ăn , còn chuẩn cơm tối cho mấy nữa."

Vừa , cô lấy hai hộp cơm từ bàn đưa cho .

"Em ở ? Mau về đồ !"

Lục Kiến Lâm nhận lấy hộp cơm, nhưng vẫn kiên quyết đưa bình giữ nhiệt trong tay cho cô.

"Em cũng ở nhà khách, phòng cuối cùng bên tầng . Có gì chị cứ gọi em."

"Được, chị ."

Sau khi đóng cửa , cô mở bình giữ nhiệt xem thử, thấy bên trong là cháo thịt nạc vẫn còn nóng, cô sờ bụng một cái, đó dán miếng dán phong ấn gian lên, cất nó phòng nướng bánh trong gian đồng hành.

Để dành sáng mai ăn là !

Xét thấy cả Lục Kiến Lâm ướt đẫm, thì Lục Kiến Sâm và mấy chắc cũng chẳng khá khẩm gì hơn, nên cô về gian, nấu một nồi canh gừng lớn mang tới quầy lễ tân của nhà khách, để ai trở về nhà khách cũng thể uống một bát cho ấm .

thì, hôm nay ở nhà khách hầu như đều là y bác sĩ tới hỗ trợ Thanh Bắc.

Nếu Lục Kiến Sâm đến tìm cô, cũng thể uống một bát.

Nhân viên nhà khách từng tham gia hoạt động "đổi cũ lấy mới", nên nhận Cố Tiểu Khê, còn ơn cô.

Đợi cô rời , nhân viên xách theo canh gừng cùng bát, từng phòng mang canh phát cho .

Không những thế, còn nhiệt tình, mỗi phát canh gừng đều quên nhấn mạnh, đây là do đồng chí Cố Tiểu Khê chuẩn , sợ cảm lạnh sinh bệnh.

Chỉ vì câu thêm đó của nhân viên nhà khách, cả đám y bác sĩ gần như đồng loạt nhắc tới cái tên Cố Tiểu Khê.

cảm kích, cũng kẻ cho rằng cô màu.

Trong đó, ý kiến lớn nhất với Cố Tiểu Khê chính là Tạ Như.

vẻ vô tình : "Cái cô Cố Tiểu Khê đó chẳng là bác sĩ của Bệnh viện Quân y Thanh Bắc ? mấy hôm nay khám miễn phí, hình như cô chỉ lo thu gom phế phẩm. Nghe còn bán khối tiền, còn lén nhét tiền cho cô đấy."

Bác sĩ Phùng ở cùng phòng với cô , liếc một cái, bình thản đáp: "Chắc là do phân công khác thôi. Lần ngoài khám bệnh miễn phí, hoạt động đổi đồ cũ lấy đồ mới để tiện cho dân cũng là một phần quan trọng. Cô bán nhiều tiền, nhưng mấy món đó chẳng cũng do chúng dùng tiền mua ? Không thì cô điểm tích lũy để trả chắc?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/302.html.]

Tạ Như nghẹn họng, nhưng chẳng mấy chốc tiếp lời: "Các dân làng ? Mấy xếp hàng ở chỗ Cố Tiểu Khê nhận nhiều đồ hơn, nhiều khi cô chẳng dựa điểm gì hết, tùy hứng, tùy mối quan hệ, nghiêm túc chút nào!"

"Nói khó chút, nếu thật sự chuyện tham ô đồ của công, thì ai mà ?"

Câu cuối cùng khiến cả phòng rơi im lặng.

Bác sĩ Phùng cơn mưa lớn bên ngoài, bất ngờ bật : "Cô lo nghiêm túc nghiêm túc gì, tốn của cô đồng nào . Tất cả vật tư đều sổ sách đàng hoàng, nếu thiếu là cô tự bỏ tiền bù ."

" thật nhé, chỉ riêng chuyện cô chữa mắt cho cụ già , nào là châm cứu, nào là dùng thuốc, lấy một xu nào của cụ, với thế là ."

Mọi khám từ thiện thì lấy tiền khám thật đấy, nhưng t.h.u.ố.c men thì vẫn tính phí.

Nếu như ở cũng chỉ cần đổi vài món đồ cũ, vài thứ hư hỏng để lấy điểm chữa bệnh, thì thể cứu bao nhiêu nữa chứ!

Thấy bác sĩ Phùng gì cũng nghiêng về phía Cố Tiểu Khê, Tạ Như cũng ngậm miệng, gì thêm.

Chỉ là, sự chán ghét trong lòng cô với Cố Tiểu Khê càng sâu đậm hơn!

Phòng đối diện.

Đới Kha Vũ uống canh gừng, thở dài.

Hôm nay, phát hiện một bí mật.

Cố Tiểu Khê kết hôn !

Người lính vẫn luôn thu gom đồ cũ ... chính là chồng cô.

Nga

Và chồng cô... là Lục Kiến Sâm của nhà họ Lục.

trai của Lục Kiến Lâm.

Haiz!

Sau một tiếng thở dài nữa, nhịn mà giơ tay đập một cái Lục Kiến Lâm đang giường đối diện uống canh gừng.

"Này, đấy, sớm cho , trai, chị dâu ở đây chứ!"

Lục Kiến Lâm với vẻ kỳ quái: "Cậu hỏi ! Với , rảnh mà nhắc đến trai, chị dâu với ?"

Đới Kha Vũ ho khan một tiếng: "Thôi bỏ ! Ngày mai về , gì cần mang giúp ?"

"Cậu mua lắm đồ như , còn mang gì nữa ?" Lục Kiến Lâm bật .

Đới Kha Vũ nhướng mày: "Sao ? Chính vì nhiều đồ nên mới thuê hẳn một chiếc xe để chở về, tiện thể giúp mang chút đồ. Đừng lo, ai kiểm hàng ."

"Vậy thì chia cho hai cái chăn, gửi về nhà ."

Đới Kha Vũ nghĩ ngợi liền từ chối: "Không , tặng chăn thì xin chị dâu ."

Loading...