Cố Tân Lệ nghiến răng, trừng mắt căm hận : "Đó là ngọc bội rách! Anh cái quái gì! Về! Lập tức về ngay! Em lấy ngọc bội của em!"
Cô nhất định nhanh chóng tìm ngọc bội, nếu mất thì ?
Đến cả đồ đạc trong phòng bệnh cô cũng buồn để ý, lập tức rời ngay.
Nga
Ân Xuân Sinh cực kỳ bực bội, nhưng cuối cùng vẫn giữ cô .
"Giờ khuya quá , sáng mai về cũng muộn."
"Không !" Cố Tân Lệ mạnh tay hất tay , chạy vụt .
Ân Xuân Sinh chỉ cảm thấy ngứa ngáy cả tay, đ.á.n.h .
Thế nhưng, khi thấy giường bên trong phòng bệnh đang oán trách tức giận trừng mắt , đành bất đắc dĩ xin vội vàng đuổi theo Cố Tân Lệ.
Đêm hôm khuya khoắt thế , cũng thể mặc kệ cô thật .
Cố Tân Lệ cũng đúng là giỏi, chạy thẳng tới phòng bảo vệ bệnh viện, nước mắt ngắn dài quỳ sụp xuống mặt , là mượn xe đạp để về đơn vị.
Bảo vệ ở đó gì xe đạp, đang định uyển chuyển từ chối thì Ân Xuân Sinh chạy tới, dỗ dành , lừa gạt cũng vô ích, cuối cùng đành dùng biện pháp cưỡng chế, vác thẳng cô luôn.
Cố Tân Lệ thì đ.á.n.h với cào, khiến mặt Ân Xuân Sinh xước một đường một đường, là vết máu.
Ân Xuân Sinh tức đến phát điên, vốn định đưa cô về phòng bệnh, nhưng đến ngã rẽ thì đổi hướng, dứt khoát lôi cô khỏi bệnh viện, ném xuống một bãi đất trống, chút nể tình mà tát cho một cái.
"Cái ngọc bội đó rốt cuộc bí mật gì? Khiến em phát điên như ? Nếu em , sẽ đập nát nó. Nếu em sống nữa, thì chúng ly hôn, chẳng bận tâm!"
Giọng lạnh, từng chữ như chứa đầy sát khí.
Có lẽ cú tát của Ân Xuân Sinh quá mạnh, cơn đau khiến Cố Tân Lệ đột nhiên trở nên yên lặng.
Ân Xuân Sinh biểu cảm của cô , lên tiếng nữa: "Nếu em vẫn , sẽ đưa ngọc bội cho Cố Tiểu Khê. Đỡ để em vì một miếng ngọc mà cả nhà loạn hết cả lên."
Lời dứt, Cố Tân Lệ hét lên the thé: "Không! Không đưa cho Cố Tiểu Khê. Đó là của em, là của em!"
"Vậy thì em , rốt cuộc cái ngọc bội đó bí mật gì? Tại một miếng ngọc nóng lên ?"
Chuyện quá vô lý!
Anh nghĩ mãi mấy ngày nay mà tài nào hiểu nổi.
Cố Tân Lệ siết chặt tay, nhưng vẫn một lời.
Bí mật của ngọc bội, cô thể cho bất kỳ ai !
Thấy Cố Tân Lệ vẫn im lặng, Ân Xuân Sinh là cô tin , liền lạnh một tiếng.
"Ngọc bội hiện giờ đang ở chỗ , nếu em chịu , sẽ mang nó đưa cho Lục Kiến Sâm. Cũng coi như bán giá ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ve-thap-nien-70-duoc-chien-than-sung-tan-troi/293.html.]
Nói xong, định rời .
Cố Tân Lệ hoảng loạn, vội vàng bò dậy từ đất, chạy lên túm lấy Ân Xuân Sinh.
"Anh thể đưa ngọc bội cho bọn họ. Ngọc bội đó còn đáng giá hơn cả tiền bạc!"
"Vậy rốt cuộc ngọc bội đó gì đặc biệt?" Ân Xuân Sinh xoay , mạnh tay bóp chặt cằm Cố Tân Lệ.
Rất mạnh! Như bóp nát cô !
Thấy ánh mắt như g.i.ế.c của Ân Xuân Sinh, cuối cùng Cố Tân Lệ cũng nhận sợ hãi.
Tuy bí mật, nhưng nếu thật sự để Ân Xuân Sinh giấu ngọc bội cho cô, hoặc thực sự đem bán cho Cố Tiểu Khê và Lục Kiến Sâm, thì chẳng khác nào công sức bấy lâu của cô đổ sông đổ bể.
Sau khi cân nhắc kỹ, cô chọn cách thỏa hiệp.
Nước mắt rơi lã chã, cô chủ động ôm lấy Ân Xuân Sinh.
"Xin ! Em... em chỉ là ma ám thôi. Vốn dĩ em định với ."
Ân Xuân Sinh buông tay, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô .
"Em cứ từ từ , đừng vội. Chúng là vợ chồng, chuyện gì cũng sẽ giúp em mà."
Cố Tân Lệ giờ từng thấy Ân Xuân Sinh dịu dàng đến , cảm xúc dâng lên, cô cũng chẳng còn dè dặt nữa.
Cô vòng tay ôm lấy cổ , ghé sát tai khẽ : "Trong miếng ngọc đó thể nuôi cá."
"Trước đây cá nhà ăn đều nuôi trong đó, em luôn nhà khá lên."
"Tiền đưa cho em, em đều dùng để mua cá giống, chỉ mong thể chia sẻ gánh nặng với , kiếm thêm chút tiền."
Vẻ mặt của Ân Xuân Sinh từ mơ hồ lúc đầu dần chuyển thành kinh ngạc.
Ý cô là, trong miếng ngọc đó một gian, một cái ao thể nuôi cá?
Thế gian chuyện thần kỳ như ?
"Xuân Sinh, đừng tin em. Sau cùng nuôi cá, ?"
Đã bí mật về miếng ngọc , Cố Tân Lệ cũng dứt khoát kéo Ân Xuân Sinh cùng tham gia, cùng nuôi cá, cùng kiếm tiền.
Lúc đầu cô , ngoài lý do để lộ bí mật, còn một nguyên nhân khác là cô chắc thật sự gắn bó với Ân Xuân Sinh cả đời .
giờ chuyện thế , cô cũng xem như xác định đàn ông .
Dù trong lòng, cô thật vẫn chán ghét việc ba đứa con, thêm tuổi tác lớn, diện mạo cũng trai bằng Lục Kiến Sâm.
Dẫu thì Ân Xuân Sinh cũng là quân nhân, suy nghĩ sẽ nhiều hơn một chút.
"Vậy khi em ngất xỉu, miếng ngọc nóng lên là ?"